Chương 326 : Rửa tay chậu vàng
Edit: Luna Huang
“Sắc tức thị không, không tức thị sắc. . .”* Quản Phương Nghi cúi đầu lẩm bẩm, tinh thần chán nản, lặp đi lặp lại câu nói này. (*câu này làm ta nhớ đến bộ phim Trương Vô Kỵ: Sắc tức thị không, không tức thị sắc, bần tăng là kẻ tu hành, không ăn thịt chó mà ăn thịt cầy :))* )
Câu này cũng khiến cho Lệnh Hồ Thu với Hồng Tụ kinh ngạc, từ ngữ mới mẻ làm cho hai người cũng im lặng ngẫm nghĩ một lúc.
Có thể nói ra được lời như vậy, ánh mắt khi Hồng Tụ nhìn Ngưu Hữu Đạo đã không giống như trước, tựa hồ đã coi trọng hắn hơn một chút.
Cất văn tự bán thân vào, Ngưu Hữu Đạo quay qua nói: “Trạch viện của chúng ta bên kia không có ai trông coi, là cái vấn đề, tất cả mọi người đều qua bên này ở hết đi. Hồng Tụ, ngươi đi thông báo cho Hồng Phất với Thẩm Thu, bảo thu thập đồ đạc rồi tới đây, tiện thể thả tin tức ra ngoài, nói là Hồng Nương Phù Phương viên đã gặp được tri kỷ thực sự, chủ động bán thân làm nô bộc cho ta rồi!”
Ngay trong đêm liền vội vã thả tin tức ra ngoài, đây là muốn rèn sắt khi còn nóng, muốn nhanh chóng đem gạo nấu thành cơm đây mà!
Lệnh Hồ Thu âm thầm thổn thức, khóe miệng giật giật, rất là im lặng, nội tâm vô cùng buồn bực, thế này mà cũng được à?
Hồng Tụ lặng lẽ liếc xem phản ứng của hắn, thấy hắn không có ý kiến gì, bèn hạ thấp người dạ: “Vâng!”
Quay người lại, đi làm theo.
“Ô ô. . .” Quản Phương Nghi nằm nhoài trên bàn khóc rống nghẹn ngào, nhiều năm phồn hoa tựa như mây khói thoáng qua, như trăng trong nước vậy, kết quả lại là công dã tràng, cuối cùng chính mình cư nhiên lại tự bán bản thân.
Ngưu Hữu Đạo đứng ở dưới mái hiên, chắp tay sau lưng ngắm nhìn bầu trời đêm trăng sáng, nghe tiếng khóc rống.
Hai tay của Lệnh Hồ Thu vòng trước bụng, nhìn bên trái một chút, lại nhìn bên phải một chút.
Người Phù Phương viên lần lượt bị khóc lóc của Quản Phương Nghi kinh động, lần lượt xuất hiện ở trong đình viện này, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, quay mặt nhìn nhau.
Cũng không thấy Quản Phương Nghi bị người ta làm gì, song không biết vì sao nàng khóc rống lên như thế, coi như bị người ta đánh một trận cũng không trở thành như vậy chứ, làm sao lại khóc đến mức thương tâm như vậy ?
Một nhóm người còn chưa biết chuyện gì vừa xảy ra.
“Đông gia, đông gia, ngài sao vậy?” Có người đi tới, gọi vài tiếng, rồi thử đẩy đẩy bờ vai của nàng.
Quản Phương Nghi quá thương tâm, chỉ lo khóc, không có trả lời.
Cuối cùng, được Ngưu Hữu Đạo ra hiệu, Quản Phương Nghi được dìu đi về nghỉ ngơi.
Trong đình viện không còn tiếng khóc nữa, thanh tịnh hơn nhiều, bầu trời đêm trăng sáng vằng vặc, góc tường chợt có tiếng dế gáy vang.
Nhìn mớ bút mực giấy nghiêng trên bàn còn chưa được dọn đi, Lệnh Hồ Thu rảo bước đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, đưa tay chỉ bốn phía nói: “Có phải từ hôm nay trở đi cả Phù Phương viên này sẽ thành của ngươi rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Có lẽ vậy đi!”
Lệnh Hồ Thu cười ha ha nói: “Tốt một cái mua bán không cần vốn a!”
“Mua bán không cần vốn?” Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu liếc hắn một cái.
Lệnh Hồ Thu trêu chọc nói: “Nếu nàng ta không đồng ý, ta xem ngươi phải làm sao.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng ta là đang gạt nàng à?”
Lệnh Hồ Thu: “Chẳng lẽ không phải vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười không nói, cũng không có giải thích.
Trên thực tế, sau khi bị Bộ Tầm tìm tới cửa, hắn liền lật lại tình báo về những mối quan hệ tại kinh thành do Ngũ Lương sơn chỉnh sửa một lần nữa.
Đường đường cùng với tổng quản đại nội Tề quốc thông đồng cấu kết lại với nhau, chỗ dựa hơi có lai lịch lớn như vậy nếu mà không lợi ích hóa để lãng phí hết như thế, há không đáng tiếc?
Lật lui lật tới mớ tình báo, vô luận là người trong môn phái, hay là người trong triều đình, cũng không quá dễ bóp, mấu chốt bản thân hắn ở chỗ này không chơi cứng nổi với đám đó, bèn nhắm ‘quả hồng mềm’ bóp, tán tu bình thường thì thiếu đói quá, nhìn tới nhìn lui thì thấy Hồng Nương của Phù Phương viên này cũng vừa mắt, thế là bị hắn ngắm chuẩn.
Hắn vốn chuẩn bị nhìn ngó dò xét Hồng Nương trước một chút rồi lại tính, nếu thích hợp, thì hắn liền đi tìm Bộ Tầm đòi người, hắn dự tính nghĩ mấy biện pháp để cho Bộ Tầm đồng ý cũng không khó lắm. Mà chỉ cần Bộ Tầm gật đầu, mấy thể loại như Hồng Nương này sẽ không có lựa chọn. Đừng nói Hồng Nương, trong kinh thành này sợ là không có mấy người dám đối nghịch với Bộ Tầm.
Ai ngờ tình huống có chút ra ngoài sự dự liệu của hắn, cũng không cần qua Bộ Tầm, bằng chính năng lực của hắn, liền trực tiếp tóm gọn Hồng Nương luôn rồi!
Cho nên, trình độ nào đó mà nói, hắn quả thực là không có gạt Hồng Nương, hắn là thật sự có thể khiến Phù Phương viên triệt để biến mất khỏi kinh thành này, việc này cũng chỉ là một câu nói của Bộ Tầm mà thôi!
Nếu không có như thế, hắn cũng sẽ không trực tiếp xông tới Phù Phương viên.
“Ngươi với Ngụy Trừ mật đàm ở phòng nào còn nhớ rõ không?” Ngưu Hữu Đạo hỏi.
Lệnh Hồ Thu cau mày nghĩ rồi gật đầu, “Nhớ rõ! Người cũng đã đi theo ngươi rồi, hỏi cái này còn quan trọng sao? Ta nói, nữ nhân này có gì tốt, rất loạn, loại người này giữ ở bên người ngươi có thể yên tâm được sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Một nữ nhân, tại chỗ thị phi này, bên người lại có thể có nhiều người ở cùng với nàng bền chặt nhiều năm như vậy, nói rõ người này vẫn là có ưu điểm.”
Lệnh Hồ Thu: “Chì vì cái này thôi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy còn chưa đủ sao? Có loạn hay không, có ổn hay không, có xấu hay không, không có sao hết, với ta mà nói, trên đời này không có người tuyệt đối tốt, cũng không có người tuyệt đối xấu, ta cho là mình là ‘trắng’, thế nhưng tất mọi cứ cho ta là ‘đen’, ta tìm ai lý luận đây? Hai con mắt của chúng ta phân rõ tròng trắng tròng đen, thế nhưng trắng hay đen thì vẫn cứ tồn tại ở trong một hốc mắt đó, ngươi có thể lột ‘trắng’ xuống, hay có thể móc ‘đen’ đi sao? Cho nên, cần gì đi luận đúng sai làm gì, quá mức so đo là tự làm khó dễ bản thân thôi. Ta quen kết giao với những người loạn như thế, kết giao cùng loại người này ta trái lại càng yên tâm, chí ít ta biết điểm nàng hư ở đâu. Chính nhân quân tử một khi mà hư í, mới khiến cho người ta khó lòng phòng bị!”
Lệnh Hồ Thu cười hớ hớ nói: “Lý do này của ngươi có đủ mới lạ nha.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu lý do này còn chưa đủ, vậy ta liền đổi cái lý do, bên cạnh ngươi có Hồng Tụ, Hồng Phất, ta nghĩ, ta cũng phải làm một cô bên cạnh có mang chữ ‘Hồng’.”
“. . . . . . ” Lý do này lại khiến Lệnh Hồ Thu không thể phản bác được.
Trong một đình viện bày biện đẹp đẽ, Quản Phương Nghi đã ngừng khóc, từ trong phòng đi ra, đứng trên bậc thang ở dưới mái hiên, mặt đầy thất vọng mất mát, đang còn giải thích cho một đám thủ hạ đã đi theo nhiều năm một chút, kể ra chính mình vì sao lại khóc như thế, nếu không, mọi người vẫn còn chưa biết là đã xảy ra chuyện gì.
Được biết đông gia đã nương thân làm nô tỳ, đám người đều chấn kinh.
Nhưng mà mặc kệ mọi người hỏi thế nào, nguyên nhân cụ thể Quản Phương Nghi lại không chịu nói cho bọn hắn biết, có một số việc không tiện nói rõ chân tướng cụ thể ra ngoài cho nhiều người biết.
“Ta không có lựa chọn nào khác, nhưng mọi người thì đều có lựa chọn khác cho mình, đi hay ở tự mình quyết định đi. . . . . . ”
Thẩm Thu là người thứ nhất đến Phù Phương viên, về phần