Chương 328 : Trời đã tối
Edit : Luna Huang
Đằng sau Đậu Hũ quán, nối liền với đại trạch viện, trong bóng cây rừng, có một đám thiếu niên trẻ tuổi tụ tập, mỗi người ngồi trên một cái ghế, ôm một cái bàn nhỏ, phía trước có đặt một tấm bảng đen, từng đứa tay cầm bút lông ngỗng viết lại những chữ ở trên tấm bảng đen.
Hô Diên Uy nghênh ngang đi vào.
Nơi này không phải ai cũng được phép tiến vào, nhưng Hô Diên Uy là một ngoại lệ, hắn có thể tùy thời ra vào, không ai ngăn cản hắn.
Vừa tới nơi này, nhìn thấy đám Viên Cương đang quanh quẩn một chỗ ở trong bóng râm cây rừng, hắn đang tính lên tiếng chào hỏi từ xa, thì bị Ngưu Lâm ngăn lại, ra hiệu cho hắn im lặng không được làm ầm ĩ.
Hô Diên Uy khẽ gật đầu, mang theo một bụng nghi hoặc, từ từ đi vào trong bóng cây rừng, nhìn xem mọi người đang viết lách, thứ hắn cảm thấy hứng thú chính là cây bút lông ngỗng ở trên tay mọi người, chấm mực xong là có thể viết được những chữ thật nhỏ kia.
Mặt hắn đầy hiếu kỳ, đi đến trước tấm bảng đen, cầm thử một cây bút lông ngỗng, chấm mực, thử viết một chút, lập tức vui vẻ, phát hiện loại bút lông ngỗng này thật đúng là thứ tốt, trong ống rỗng có thể bơm mực vào, lúc viết mực trong ống rỗng từ từ rỉ ra đều đặn.
Không nói hai lời, chộp lấy một mớ bút lông ngỗng đã được gia công xong, giật thêm trang giấy, bao lại, tính nhét vào trong tay áo của mình đem đi.
Bỗng gáy bị tóm chặt, Viên Cương xuất hiện ở phía sau đưa tay túm chặt lấy cổ áo hắn, kéo hắn qua một bên, hỏi: “Ngươi lén lén lút lút làm gì đó?”
Hô Diên Uy chìa đồ vật tiện tay lấy tới ra, cười hắc hắc nói: “Một cây bút lông ngỗng mà thôi, ngươi sẽ không hẹp hòi thế chứ?”
Một cây bút lông ngỗng đích thực cũng không có gì, Viên Cương buông hắn ra.
Hô Diên Uy thuận tay nhét gói đồ vào trong tay áo, hiếu kỳ nói: “Sao không cho bọn hắn dùng bút lông vậy, cũng không tốn bao nhiêu đồng, nếu ngươi không nỡ bỏ, ta chi cho, không cần thiết phải làm đơn sơ như vậy, nếu truyền ra ngoài, để người ta biết ta ngay cả bút cũng không có cho người bên dưới dùng, ki bo lấy bút lông ngỗng ra sài, vậy thì thành trò cười mất, ta không chịu nổi a.”
Viên Cương: “Đều là một đám sống trong khốn khổ, không được đọc sách, nội tình quá kém, dùng bút lông cần có bản lĩnh, cần rất nhiều thời gian đi tập luyện, không bằng dùng cái này để học tập cho đơn giản nhanh gọn. Còn bút lông, về sau có điều kiện, bọn hắn nguyện ý học mà nói, tự đi học.”
Nói đến đi học, Hô Diên Uy chợt phản ứng lại, hồ nghi nói: “Ta hình như chưa từng nghe qua có cửa hàng nhà nào còn có trách nhiệm dạy người làm đọc sách viết chữ nữa cả, ngươi đây là đang làm gì?”
Viên Cương: “Một chi quân đội không học thức là một chi quân đội vô tri ngu muội, quân đội có đầu óc ngu ngốc chỉ có thể là ‘sính cái dũng’* của thất phu!”
“Ngừng lại!” Hô Diên Uy vội đưa tay ra hiệu hắn ngừng nói, trịnh trọng nhắc nhở nói: “An huynh, ngươi đừng có mà làm loạn, ta cho ngươi biết, đây là người làm của cửa hàng chúng ta, không phải quân đội, những lời này của ngươi nói ở trước mặt ta một chút thì được, đi ra ngoài tuyệt đối đừng có nói lung tung, nếu không sẽ gây phiền toái cho mình, tội danh nuôi quân đội riêng cũng không phải là trò đùa!”
Viên Cương đổi đề tài, “Rất nhiều ngày qua không gặp ngươi, nghe Cao chưởng quỹ nói, ngươi bị trong nhà cấm túc à?”
“Aiz..!” Nói đến cái này, khiến cho Hô Diên Uy cũng buồn chán lắc lắc đầu, “Gần nhất có một tên ‘ngưu nhân’ tới kinh thành, ta chỉ tiếp xúc với hắn một chút, kết quả là bị trong nhà cấm túc, thiệt tình.”
Viên Cương thuận miệng hỏi: “Ai vậy?”
Hô Diên Uy cười hắc hắc nói, “Là một pháp sư, từ Yến quốc tới, vị này gan lớn đó, tại Triệu quốc từng giết qua sứ thần của Yến quốc, nghe nói lần này trên đường tới đây, hắn còn giết cao thủ nhất lưu trên Đan Bảng nữa. Ý, ta nói cái này với ngươi làm gì nhỉ, ngươi có biết Đan Bảng là gì sao? Nói với ngươi ngươi cũng chẳng hiểu.”
Hàng chân mày của Viên Cương bỗng nhúc nhích, bình tĩnh nói: “Có nghe nói qua, là bảng xếp hạng tu sĩ Kim Đan, người giết Yến sứ tại Triệu quốc gọi là Ngưu Hữu Đạo.”
“A…!” Hô Diên Uy biểu thị kinh ngạc, “Ngươi cũng biết cái này à?”
Viên Cương: “Ngưu Hữu Đạo giết Yến sứ, lúc ta ở tại biên quân liền nghe nói qua, là giết ở tại Kim Châu Triệu quốc đúng chứ?”
“À!” Hô Diên Uy ngẫm lại cũng đúng, chuyện này lúc đó rất huyên náo oanh động, hắn biết cũng không có gì là lạ.
Viên Cương lại hỏi: “Một cái tu sĩ Yến quốc, làm sao lại liên lụy đến ngươi bị cấm túc thế?”
“Hãi, nói cho cùng vẫn là tên xui xẻo, tên kia vừa đến Tề kinh là có người tìm phiền toái liền, nghe nói hắn giết cao thủ trên Đan Bảng, nên một đống người tới tìm hắn muốn khiêu chiến. . .” Hô Diên Uy lải nhải kể lại chuyện đã xảy ra, ước chiến Phi Bộc Đài, Ngưu Hữu Đạo còn hứa hẹn đi dạo chơi Bạch Vân gian với hắn nữa, rốt cuộc lại bị trong nhà cấm túc.
Sau đó là chuyện công văn xuất cảnh 10 vạn chiến mã, Ngưu Hữu Đạo bốn bề nguy cơ, rồi trận đấu giá tại Thiên Kính hồ, lúc đấu giá lại đánh cho đệ tử Côn Lâm Thụ của Thiên Hỏa giáo khiêu khích trọng thương.
Bình thường hắn vốn không quá đi chú ý cái này, cũng không có ai đề cập cái này với hắn, là bởi vì quen biết Ngưu Hữu Đạo, bởi vì Ngưu Hữu Đạo hắn mới bị cấm túc, ở trong nhà nhàn rỗi cũng không có việc gì làm, thế là hiếu kỳ nghe ngóng Ngưu Hữu Đạo, cũng là muốn biết mình vì sao mình bị cấm túc, nến hắn mới biết được những tình huống này.
Không chú ý còn tốt, càng chú ý hắn càng là cảm thấy hứng thú, trên người tên Ngưu Hữu Đạo này luôn có chuyện, chơi rất vui rất náo nhiệt a!
Viên Cương lặng yên nghe, cảm xúc chập trùng, hiện tại hắn tiếp xúc không đến tin tức và tình huống của tu hành giới, hôm nay mới biết Ngưu Hữu Đạo sau khi đi vào Tề kinh đã phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, gặp phải nhiều nguy hiểm như vậy.
Hắn hiện tại có chút minh bạch, vì sao trước đó Đạo gia muốn hắn chuẩn bị cho tốt để hỏa thiêu thành.
“Hôm nay ta có thể đi ra, là bởi vì cơn phong ba mà bệ hạ tạo áp lực cho Ngưu Hữu Đạo đã qua. Ngươi không biết đâu, hôm nay ta vừa đi ra, liền nghe được tin Ngưu Hữu Đạo lại làm ra một kiện sự tình oanh động nữa, đó là thu phục Hồng Nương của Phù Phương viên, chính miệng Hồng Nương đã thừa nhận là nàng đã bán thân làm nô tỳ cho hắn!”
Viên Cương hỏi: “Hồng Nương của Phù Phương viên là ai?”
Hô Diên Uy cười ha ha nói: “Cũng là tu sĩ, nghe nói là lái buôn nổi danh tại Tề kinh này, tu sĩ lui tới Tề kinh đều ưa thích mua bán với nàng, lúc còn trẻ tuổi diễm danh vang xa. Đương nhiên, bộ dạng lúc còn trẻ tuổi của nàng là gì thì ta chưa thấy qua, chẳng qua bộ dạng ta nhìn thấy qua hiện nay, đủ lẳng lơ kích thích, ngực lớn, mông vểnh, lúc bước đi lắc eo phải nói là dẻo quẹo luôn! Nghe nói khoảng chừng đã 60 tuổi rồi, nhưng nhìn qua thì giống như ba bốn mươi là cùng, nàng bây giờ còn luôn cùng mấy đứa tiểu bạch kiểm trẻ tuôi lăn lộn qua đêm. Nếu không phải nghĩ tới niên kỷ của nàng có chút cao, tăng thêm cha ta nhất quán không cho ta trêu chọc người trong tu hành, bằng không ta cũng thực sự muốn nếm thử tư vị đó, liền bộ dáng anh tuấn tiêu sái này của ta, không mạnh hơn so với những tiểu bạch kiểm kia chắc ?”
Viên Cương nghe đến đó đại khái liền hiểu, hắn hiểu rõ Ngưu Hữu Đạo, biết Ngưu Hữu Đạo liền ưa thích thu một chút người lung ta lung tung, thích tạo