Chương 333: Đồi bại phong tục
Editor: Luna Huang
“Nhân thủ như thế nào?”
“Chính là loại nhân thủ biết chém chém giết giết í, được không? Bất quá cũng có điều kiện, là phải biết giữ bí mật.”
“Thần thần bí bí, muốn làm gì thế?”
“Không nên hỏi, ngươi cứ việc tìm giúp ta là được.”
“Ngươi đây không phải là đang nói nhảm à? Không biết ngươi làm gì, ai chịu tiếp nhận, còn nữa, ta làm sao tìm được người phù hợp, làm sao ra giá hử?”
“Ta đã nói rồi, tìm nhân thủ biết chém chém giết giết là được. Ngươi làm dắt mối, hẳn là cũng biết, có vài khách nhân là sẽ không chịu thổ lộ bí mật, chẳng lẽ người ta không thổ lộ bí mật, ngươi liền không tiếp nhận sao?”
Quản Phương Nghi ha ha cười lạnh, “Ngươi tính là khách nhân sao? Ngươi rõ ràng là đang lợi dụng lão nương, lão nương có chết cũng muốn chết cho rõ ràng. Không nói rõ là làm chuyện gì, ta không làm được!”
Ngưu Hữu Đạo hơi trầm mặc một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: “Ta muốn cướp một nhóm hàng trên biển!”
Quản Phương Nghi chớp chớp đôi mắt sáng, hỏi: “Ngươi muốn bao nhiêu nhân thủ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi có thể tìm được bao nhiêu?”
Quản Phương Nghi bất thình lình nhếch mép, phun ra ba chữ, “Cướp chiến mã?”
Tay chân vụng về đang chải tóc, Ngưu Hữu Đạo chợt ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân ở trong gương hỏi, “Làm sao biết?”
Quản Phương Nghi: “Ngươi tới đây để làm gì còn phải nói nữa sao? Đệ tử bốn môn phái Thiên Ngọc môn, Linh Tú sơn, Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, đều đã tới Tề quốc, vậy không phải là ngươi không tìm được nhân thủ, mà là nhân thủ không đủ, cướp thứ gì ở trên biển mà lại cần nhiều nhân thủ như vậy ta?”
Ngưu Hữu Đạo cúi xuống, nhìn nữ nhân đang ngồi ngay ngắn ở trước mắt một chút, hờ hững thử dò xét: “Bộ cướp chiến mã là phải cần nhiều nhân thủ à?”
Quản Phương Nghi: “Bốn môn phái ở bên này còn không đủ người cho ngươi dùng, có thể thấy được, số lượng chiến mã mà ngươi muốn cướp là sẽ có không ít. Còn nhất định phải động thủ đồng loạt với tất cả các thuyền nữa, nếu mà để một chiếc trong số đó thoát được, truyền tin tức ra ngoài, vậy ngươi cướp được cũng vô dụng. Người dám vận chuyển số lượng chiến mã lớn như vậy ở trên biển, thì năng lực điều động của người đó là không thể coi thường, tuyệt đối là người có thực lực, chỉ cần tin tức bị tiết lộ, chỉ sợ ngươi còn chưa kịp chuyển đồ vật cướp được về nhà, liền đã gặp phải phản kích ở trên đường. Cho nên sẽ không dễ dàng đắc thủ nếu nhân thủ ít được!”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu đã biết rồi, vậy ta muốn nhân thủ như thế nào, chắc hẳn là tâm lý ngươi đã nắm chắc rồi đi.”
Quản Phương Nghi hiếu kỳ nói: “Ai mà xui xẻo như vậy, ngươi muốn cướp chiến mã của ai thế?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cái này thì tạm thời không tiện nói được.”
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng nha hoàn, “Đông gia, Thẩm Thu muốn gặp tiên sinh.”
Ngưu Hữu Đạo đang bận búi tóc cho Quản Phương Nghi, không tiện buông tay, hô lên, “Để hắn vào đi.”
Cửa mở, Thẩm Thu đi vào.
Biết Ngưu Hữu Đạo qua đêm ở trong phòng Quản Phương Nghi, lại thấy hắn đang chải đầu cho Quản Phương Nghi, ánh mắt Thẩm Thu nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút là lạ.
“Chưởng môn gửi tin tức tới.” Thẩm Thu lấy ra một tờ giấy đưa tới.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Có gấp không?”
Thẩm Thu: “Dạ không gấp lắm!”
Ngưu Hữu Đạo nhất thời không tiện buông tay ra, bèn nói “Để ở bên kia đi.”
Thẩm Thu đem tờ giấy đặt ở trên bàn bên kia, rồi quay người rời đi, vừa ra tới cửa lại nhịn không được quay đầu lại liếc, khóe miệng nhịn không được co quắp một chút.
Nha hoàn canh cửa đi vào đóng cửa lại, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mặt mũi cũng tràn đầy kinh ngạc.
Cửa đóng, Quản Phương Nghi nhịn không được phì cười, “Chải đầu cho nữ nhân, nhất là cho ta, bị người khác thấy được, ngươi không sợ bị người khác chê cười sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ai thích chê cười cứ việc chê cười, ta không quan tâm, cũng không để ý.”
Thật vất vả mới giúp nàng bối xong mái tóc, Ngưu Hữu Đạo buông tay, xoay người tới bàn cầm mật tín lên xem xét, còn Quản Phương Nghi thì tiếp tục ngồi ở trước bàn trang điểm gắn đồ trang sức.
Bên tai vừa nghe tiếng Quản Phương Nghi oán trách hắn chải không có tốt, Ngưu Hữu Đạo vừa xem mật tín, xem xong thì mày nhăn lại, thì thầm: “Quỷ tu. . .”
Mật tín là do phía Công Tôn Bố bên kia gửi tới, mật thám thầm theo dõi hải đảo bên kia phát hiện, số lượng thuyền tụ tập đến đã đạt khoảng trên dưới 500 chiếc, đồng thời ở trên hải đảo còn có số lượng lớn Quỷ tu xuất hiện, hiển nhiên đám này là đám tu sĩ đến để bảo hộ thuyền hàng rồi.
Suy nghĩ một hồi, Ngưu Hữu Đạo âm thầm sợ hãi thán phục, người trợ giúp Thiệu Bình Ba vận chuyển chiến mã lần này, thật sự là chuẩn bị quá đầy đủ, những thuyền viên kia không nhìn thấy Quỷ tu, lại biết bên người có tồn tại Quỷ tu, không biết có bị để mắt tới hay không, tất nhiên sẽ thành thà thành thật không dám làm loạn.
Kể từ đó, có thể tiết kiệm được rất nhiều nhân thủ, bằng không, quản lý bảo vệ khoảng hơn 500 chiếc thuyền, thì phải cần bao nhiêu thuyền viên mới đủ đây?
Đối phương chuẩn bị quá mức hoàn mỹ, khiến cho hắn xem mà có chút than thở.
Quản Phương Nghi đang cầm cái gương nhỏ xoi xem cho tường tận từng lọn tóc, nghe vậy chợt lên tiếng hỏi , “Quỷ tu gì vậy?”
Ngưu Hữu Đạo vò nát mật tín, “Đối tượng ta muốn ra tay, thế mà mời về rất nhiều Quỷ tu hộ tống, cũng không biết là tìm ở đâu ra.”
Quản Phương Nghi đặt gương nhỏ xuống, lại tiếp tục tô son điểm phấn, “Xem ra tình huống của đối phương đã bị nắm giữ rất rõ a! Bọn hắn có đủ xui xẻo. Còn Quỷ tu ở đâu ra hả, Tề quốc này trái lại là có một nơi có. . .” Nói đến đây, cả người cứng đờ, từ từ quay đầu lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Đối tượng ngươi muốn cướp chiến mã có liên quan đến bà chủ của Bạch Vân gian Tô Chiếu phải không?”
Ngưu Hữu Đạo cũng sửng sốt, từ từ đi tới bên cạnh nàng, hỏi: “Làm sao biết có liên quan đến Tô Chiếu thế?”
Hắn cũng không nói không phải! Nhưng mà trên thực tế, Tô Chiếu có liên quan đến chiến mã hay không, ngay cả hắn cũng không biết, không biết vì sao nữ nhân này lại nói chiến mã có liên can đến Tô Chiếu.
Quản Phương Nghi: “Do trước đó ngươi vẽ chân dung Tô Chiếu í.”
Ngưu Hữu Đạo tỏ ra nghi hoặc, “Vẽ chân dung của nàng ta có liên quan gì với chiến mã sao?”
Quản Phương Nghi: “Tề quốc có một chỗ, gọi là Hãm Âm sơn, là căn cứ hiếm có trên thế gian của Quỷ tu, gia chủ Hãm Âm sơn là Quỷ Mẫu. Trước kia một tên thủ hạ của Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng truy cầu ta, vì khoe khoang bản thân là tâm phúc Hạo Vân Thắng, nên có thổ lộ cho ta biết một bí mật. Chỉ là tên này không may, mới đi ra khỏi chỗ ta, liền bị triều đình bắt lại, cũng không biết là phạm phải chuyện gì, lần đó bị bắt đồng thời có mấy tên thủ hạ của Hạo Vân Thắng nữa, hắn cũng chỉ là một trong số đó, bất quá còn chưa kịp thẩm vấn, liền đổ bệnh ngỏm mất rồi, chết có chút kỳ quặc, cho nên những chuyện lúc ấy hắn nói với ta, ta nhớ rất rõ ràng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn thổ lộ bí mật gì với ngươi vậy? Có liên quan đến Quỷ Mẫu sao?”
Quản Phương Nghi nói: “Quỷ Mẫu còn có người nhà trên thế gian này, là một tằng tôn*, tên là Chương Hành Thụy, làm chức quan thu