Chương 339: Sắc dụ
Edit: Luna Huang
Quản Phương Nghi vẫn không có ý động đậy, ve vẩy quạt tròn, nhìn bên trái một chút, liếc bên phải một chút, hững hờ nói: “Ta đây là người vô cùng để ý hình tượng, chiếc thuyền này quá gớm, ta không có hứng thú, các ngươi cứ từ từ mà chơi, ta đi trước!” Nói xong liền quay người rời đi. Hán tử hoa y đột nhiên híp hai mắt lại, “Hồng Nương, ngươi đang còn nói đùa à?”
“Ngươi cảm thấy ta giống như đang nói đùa chắc?” Quản Phương Nghi xỉa lật ngón tay một cái, một tấm phù triện* đen kịt kẹp giữa ngón tay nàng, phía trên có đồ án hình kiếm, mơ hồ có lưu quang lưu chuyển trên đồ án. (* tờ giấy có vẽ bùa chú- thường là hình ảnh hoặc chữ)
Hán tử hoa y thất kinh la lên: “Thiên Kiếm Phù!”
Không nghĩ tới trên tay nữ nhân này lại có loại lợi khí giết người này!
Vừa nghe ba chữ ‘Thiên Kiếm Phù’, đám người đang vây chung quanh đều động dung, mặt từng tên đều tỏ ra kinh nghi bất định, không dám lại tiếp tục đến gần nữa, trái lại đều lui ra sau từng chút một.
Quản Phương Nghi cười lạnh xinh đẹp dị thường, “Thiên Kiếm nơi tay, đủ tru* ngươi chưa?” (tru diệt)
Sắc mặt hán tử hoa y lập tức trở nên khó coi dị thường, rốt cuộc minh bạch bản thân đã bị nữ nhân này đùa bỡn, con tin cũng đã đi mất, trên tay lại không có thứ gì để có thể uy hiếp được nữ nhân này nữa!
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi thế mà lại có Thiên Kiếm phù, tuy nhiên, một tấm phù triện cũng chỉ có thể dùng được một lần thôi, chúng ta có nhiều người như vậy, ngươi có thể giết được mấy cái đây!”
Quản Phương Nghi xùy một tiếng, khinh thường nói: “Từ lúc lão nương khai trương Phù Phương viên đến nay, ngươi cho rằng đám các ngươi là đám thứ nhất tìm ta gây phiền phức sao? Ngươi không ngây thơ đến mức, cho rằng ta chỉ dựa vào một tấm Thiên Kiếm Phù là có thể bãi bình được tất cả phiền phức đó chứ?” Giắt quạt tròn trên lưng, lại lật tay kia lên, thêm một tấm phù triện màu đen xuất hiện kẹp giữa hai ngón tay nàng, phía trên có đồ án sấm chớp, đồng dạng cũng có lưu quang lưu chuyển trên đó.
“Khai Sơn Phù!” Lại có người kinh ngạc thốt lên.
Quản Phương Nghi nháy mắt với người vừa thốt lên đó, ngón tay kẹp Khai Sơn Phù xìa một cái, lập tức từ một tấm biến thành ba tấm, nguyên lai là ba tấm chồng vào nhau.
Hiện trường không ít người thần sắc run rẩy.
Thứ phù triện này được phân ra bốn đẳng cấp, màu tím là cực phẩm, màu đen là thượng phẩm, màu đỏ là trung phẩm, màu vàng là hạ phẩm.
Sở dĩ phân như vậy, là bởi vì vật liệu dùng luyện chế phù triện có khác biệt.
Sở dĩ dùng vật liệu khác biệt, là bởi vì năng lượng ẩn chứa trong các loại phù triện lớn nhỏ khác nhau, phù triện cực phẩm ẩn chứa năng lượng lớn, nếu như lấy vật liệu hạ phẩm để chế tạo, vật liệu hạ phẩm chứa không nổi.
Mà thứ phù triện này, luyện chế không đơn giản, cho nên giá cả rất đắt.
Sử dụng nó thuần túy là đốt tiền, dùng một lần liền mất, người bình thường sẽ không ai đi dùng, mà đa số cũng dùng không nổi.
Người có chút điều kiện kha khá, có thể sẽ lưu giữ một tấm ở trên người để phòng thân, chuẩn bị ở thời khắc mấu chốt mà bảo mệnh.
Mà vị ở trước mắt này, thế mà cầm trên tay một mớ phù triện thượng phẩm!
Hán tử hoa y nắm chặt song quyền giận nói: “Phù Phương viên mua bán cướp giật, lừa gạt người mua, lại muốn ăn quỵt như vậy sao?”
Quản Phương Nghi: “Chớ có chơi bộ này với ta! Hồng Nương ta nhiều năm qua biển chữ vàng như vậy, không phải tùy tiện ngọn gió nào cũng có thể thổi ngã! Các ngươi nếu có ý kiến, có thể đi thỉnh cầu Phiếu Miểu các phán quyết. Chưởng môn Thiên Hỏa giáo, Đại Khâu môn, Huyền Binh tông đều là thành viên của Phiếu Miểu các đó, đang ở trước mặt các ngươi, các ngươi cứ đi tìm bọn hắn đi! Một đám lén lút, các ngươi dám sao?”
Nam tử hoa y: “Hồng Nương, coi như hôm nay ngươi có thể thoát thân, về sau thì sao đây?”
“Không có hôm nay, còn nói gì đến về sau, ta không có thời gian cùng các ngươi chơi, đi đây! Ai dám cản lão nương, lão nương liền lấy Khai Sơn Phù oanh hắn!” Quản Phương Nghi đe dọa, xong lắc mình một cái lướt không bay đi.
Một đám người tại hiện trường, vậy mà không có ai dám đi ngăn cản, quay mặt nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đưa mắt nhìn bóng người phiêu phiêu bay đi xa.
Mặt mũi hán tử hoa y tràn đầy hắc ám, hôm nay mặt mũi này quả thực là ném đi được rồi, cũng không có cách nào bàn giao cho phía trên .
Hắn cũng nghĩ không ra, vì sao ở trên tay nữ nhân này lại có nhiều phù triện như vậy, mà một chút tiếng gió hắn cũng không có nghe nói qua ?
Bất quá, sau khi ngẫm lại cũng đã minh bạch, đổi lại là hắn, đoán chừng cũng sẽ không đem chuyện hôm nay kể ra ngoài, thật sự là mất thể diện!
“Nhanh phát tin tức về!” Hán tử hoa y chợt quay đầu lại quát lên. . . . . .
Trong đình trong nội viện, Hồng Phất khuôn mặt lãnh diễm, đang ngồi ngay ngắn đánh đàn, tiếng đàn chậm rãi vang lên là từ chỗ này.
Hồng Tụ ở bên cạnh lắng nghe, chợt nghiêng đầu nhìn lại, thấy Ngưu Hữu Đạo đang đi tới, tranh thủ thời gian đứng dậy hành lễ nói: “Đạo gia!”
Tiếng đàn bỗng dừng lại, Hồng Phất cũng đứng dậy chào theo, “Đạo gia!”
“Đàn không tệ, sao lại không đàn nữa?” Ngưu Hữu Đạo đi vào cười hỏi, hắn vẫn là như cũ, làm một bộ rất hứng thú với hai nữ, trước giờ vẫn cứ duy trì phong cách như vậy, chẳng phải lúc trước coi đây là cái cớ để vu vạ với Quản Phương Nghi đó sao?
Trước khi mọi chuyện chưa hạ màn, hắn không thể để lộ mối quan hệ thật với Quản Phương Nghi được, một khi để cho Lệnh Hồ Thu bên này phát giác ra, là hắn đã biết được thân phận của bọn hắn, liền sẽ chơi không nổi nữa. Không nói những cái khác, Ngụy Trừ đã là cái uy hiếp lớn, hắn còn muốn mượn tay Hiểu Nguyệt các diệt trừ Ngụy Trừ nữa, Ngụy Trừ không chết, tại lãnh thổ Tề quốc này hắn sẽ gặp phiền phức, chỉ cần rời khỏi kinh thành này là sẽ gặp nguy hiểm liền.
Người có thực lực có thể diệt được Ngụy Trừ, trước mắt ngoài trừ Hiểu Nguyệt các ra, hắn cũng không tìm ra được ai khác.
Hồng Phất: “Đạo gia chê cười, nhìn thấy trong phòng có cây đàn, tiện tay múa chút giải khuây mà thôi.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha một tiếng rồi đi qua, đổi đề tài, “Nhị ca bên kia có tin tức gì không?”
Hồng Tụ nói: “Hôm qua có nhận được tin tức một lần, vẫn chưa tìm được người ta, đoán chừng hôm nay tin tức sẽ về chậm chút.”
“Thế à! ừ, vậy các ngươi cứ tiếp tục chơi đi, nếu có tin tức của nhị ca, nhớ nói cho ta biết đó.”
“Vâng!”
Ngưu Hữu Đạo quay người rời khỏi đình, dẫn mấy người Hứa lão lục rời đi.
Nhưng mà vừa đi đến cửa, Hồng Tụ đuổi theo, hô gọi, “Đạo gia, xin dừng bước!”
Đám người dừng bước, Ngưu Hữu Đạo quay lại hỏi: “Có việc gì à?”
Hồng Tụ có chút do dự nói: “Đạo gia, có thể mượn một bước nói chuyện hay không?”Ánh mắt liếc qua đám người Hứa lão lục.
Ngưu Hữu Đạo minh bạch ý tứ của nàng, quay sang đám Hứa lão lục, nói: “Các ngươi chờ ở đây đi.”
Hứa lão lục nói: “Đông gia nói. . .”
“Ai…, không có việc gì!” Ngưu Hữu Đạo biết hắn muốn nói cái gì, khoát tay cắt ngang, chỉ chỉ trong đình, “Cũng chỉ nói mấy câu thôi.”
Hơi kéo ra chút khoảng