Chương 341: Bắt gian tại giường
Edit: Luna Huang
Trong phòng, ba người đang còn quấn lấy nhau, thanh âm đột ngột vang lên này, đập vào tai ba người mà nói, quá ư kinh động lòng người.
Ngưu Hữu Đạo đang còn thầm nghĩ, làm sao giờ này người đưa thịt rượu còn chưa tới.
Hồng Tụ, Hồng Phất thì càng chịu đủ dày vò, một mực âm thầm cầu khẩn, người đưa thịt rượu mau mau lại đây.
Không có ai ngờ rằng, chẳng có dấu hiệu nào, cửa chính lại đột nhiên bị người đạp banh ra.
Trên giường, ba người đều mãnh liệt ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy Quản Phương Nghi mỉm cười đi đến, tay cầm quạt tròn ve vẩy, người trước nhìn thấy dáng vẻ khó coi của ba người thì lắc đầu chậc chậc.
Cái không nên nhìn đều đã nhìn thấy sạch, nàng còn giả bộ dùng quạt tròn che che con mắt.
Có bao nhiêu xấu xí lọt vào mắt? Ừ thì, Hai nữ đang nằm vắt ngang, quần áo lộn xộn!
Còn hai tay Ngưu Hữu Đạo thì thực sự là khá bận rộn, một bàn tay úp trên bộ ngực của Hồng Tụ ‘nghiên cứu’, một cái tay còn lại thì đang ở trong quần của Hồng Phất ‘tầm bảo’ .
Tóc tai của hai nữ nhân tóc đã sớm buông xỏa, bù xù, y phục trên người lộn xộn, áo cũng đã bị lột xuống, bộ ngực trắng phau pháu lộ ra ngoài.
Hồng Phất càng là không chịu nổi, cái quần bị kéo tụt mắc ở trên cặp giò, hai chân trần trùng trục đang còn ép chặt, đang thực hiện hành động chống cự sau cùng, trong bụng đang cầu khẩn người đem thịt rượu đâu, đến mau.
Quản Phương Nghi đột nhiên xong vào, mém chút dọa cho hai nữ hồn phi phách tán.
“Á…!” Hai nữ đồng thời hét ré lên kinh dị, âm thanh kia tựa hồ như hận không thể tìm được cái kẽ nào mà chui vào.
Nhưng mà lên trời không đường, xuống đất cũng không cửa, đành một tay che bộ ngực, một tay giật lấy cái chăn trên giường rồi chui tọt vào trong, liều mạng che giấu.
Cuối cùng, hai tỷ muội cũng chui được vào cùng một cái chăn, che kín người, vẻ mặt phải gọi là rất ư xấu hổ, vẻ mặt thoạt đỏ thoạt trắng, chân chính là không còn mặt mũi gặp người, hận không thể đập đầu chết cho khuất, thậm chí ngay cả Quản Phương Nghi làm sao xuất hiện ở đây cũng không có nghĩ tới.
Ngưu Hữu Đạo trái lại nhẹ nhàng thở ra, từ trên giường bò xuống, nhìn Quản Phương Nghi đi tới, có chút kinh hỉ hỏi, “Sao ngươi lại tới đây?”
“Nghe ý tứ của ngươi, là ta không nên tới đây, phá hỏng chuyện tốt của ngươi có phải không?” Quản Phương Nghi hừ hừ cười lạnh, hỏi lại.
Ngưu Hữu Đạo vội ho khan một tiếng, nói: “Ngươi hiểu lầm, ta đây là đang truyền thụ cho tỷ muội các nàng một bộ công pháp tu luyện.”
Lời này đi lừa ma gạt quỷ còn tạm nói được, ai tin, Hồng Tụ, Hồng Phất hận không thể vùi đầu vào trong chăn luôn.
“À á, vậy trái lại là ta hiểu lầm rồi.” Quản Phương Nghi cúi người, nhặt được một cái quần ở dưới sàn, chính là cái quần của Hồng Phất, vừa rồi do kinh hoảng luống cuống tay chân làm rơi xuống, giơ lên nhìn ngó một chút, lại quay đầu ra cửa, nhìn một đám người đang đứng ngó ngó vào, quát mắng khiển trách: “Một đám không biết xấu hổ, đứng đó nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua quần của nữ nhân hả?”
Đám người Hứa lão lục rụt cổ lại, tranh thủ thời gian quay đầu đi chỗ khác.
Đừng nói bọn hắn, liền ngay cả lão đầu Trần bá kia, vẻ mặt cũng khá là đặc sắc.
Quản Phương Nghi lại giơ cái quần lên, lắc đầu chậc chậc, giọng âm dương quái khí nói: “Tu luyện công pháp gì mà còn cần phải cởi cả quần luôn nhỉ? Hôm nay xem như được mở rộng tầm mắt!” Thuận tay lại ném cái quần lên trên giường.
Rồi nhún người cái, nhảy phắt lên trên giường, đưa tay bắt lấy cái chăn, muốn giật phăng ra.
Hồng Tụ, Hồng Phất hoảng sợ, nắm chắc lấy cái chăn chết không thả, nếu để cho một đám nam nhân bên ngoài nhìn thấy thì biết phải làm sao? Còn có thể sống nổi hay không giờ?
Quản Phương Nghi vung tay trái phải, hai cái cái tát vang dội vang lên.
Chát! Chát! Trên mặt Hồng Tụ, Hồng Phất đều có một dấu bàn tay đỏ tươi hiện lên.
Hai nữ đang nắm chặt lấy tấm chăn không dám buông, dưới sự đột ngột, có thể nói ngạnh sinh ăn hết một bàn tay.
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, sao lại động tay động chân luôn rồi?
Hồng Phất ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Quản Phương Nghi, phẫn nộ nói: “Quản Phương Nghi, ngươi đừng có quá đáng!”
Quản Phương Nghi cười lạnh nói: “Hai ả tiện nhân không biết xấu hổ, dám câu dẫn nam nhân của ta, còn dám nói ta quá phận?”
Hồng Phất đối chọi gay gắt nói: “Luận không biết xấu hổ, chúng ta sao bằng được ngươi, chúng ta sao bì kịp được bản sự câu dẫn nam nhân của ngươi, ai mới chân chính là tiện nhân, trong lòng mọi người đều biết rõ! Lại nói, cũng không phải chúng ta câu dẫn Đạo gia, mà Đạo gia ép buộc chúng ta!”
“. . . . . .” Ngưu Hữu Đạo im lặng, ta ép buộc?
Quản Phương Nghi cười ha ha nói: “Xảo ngôn xảo biện! Được, để ta cho mọi người nhìn thử, xem coi cái gì mới gọi là tiện nhân!” Lại làm bộ muốn kéo phăng cái chăn đang che của hai người .
Hai nữ bị dọa sợ, dưới tình huống này, các nàng không có cách nào đánh nhau, sợ xuân quang ngoại tiết*. (*lộ hàng)
May mắn Ngưu Hữu Đạo kịp thời nhảy tới, kéo Quản Phương Nghi xuống dưới, nói “Đừng làm rộn!”
“Thả ta ra!” Quản Phương Nghi quay đầu vùng vằng mắng mỏ.
Ngưu Hữu Đạo thì ra hiệu cho hai nữ nhân trên giường nhanh chóng mặc quần áo lại, rồi quay người ôm ngang Quản Phương Nghi kéo ra cửa.
Ra đến bên ngoài phòng, Quản Phương Nghi không vùng vẫy nữa, Ngưu Hữu Đạo cũng buông nàng ra.
Ánh mắt đám người Hứa lão lục nhìn Ngưu Hữu Đạo có chút là lạ.
Quản Phương Nghi quay đầu lại nhìn căn phòng kia, chợt lớn giọng nói: “Phù Phương viên này là nhà của ta, không cho phép ngoại nhân ở trong này tác oai tác quái, các ngươi nghe kỹ cho ta, lập tức đuổi hai ả tiện nhân không biết xấu hổ này ra ngoài cho ta, về sau không cho phép bước vào Phù Phương viên của ta nửa bước!”
Ngưu Hữu Đạo bừng tỉnh đại ngộ, vừa nãy còn tưởng rằng vị này thật sự ăn dấm chua (~tưởng bở ghê), hóa ra là đang làm bộ tranh giành tình nhân, muốn nhân cơ hội này đá mấy người nguy hiểm này ra khỏi Phù Phương viên!
Dứt lời, Quản Phương Nghi lại nghiêng đầu qua nói nhỏ với Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi còn không đi mau, còn muốn đợi cho người ta ra tìm ngươi cầu xin ở lại nữa hay sao?” Nói xong chính nàng cũng đã quay người đi trước.
Ngưu Hữu Đạo tranh thủ thời gian theo nàng rời đi.
Không bao lâu sau, Hồng Tụ, Hồng Phất cũng từ trong phòng đi ra, được đám người Hứa lão lục giải đi ra ngoài.
Không có thời gian cho các nàng chỉnh đốn, lúc này các nàng cũng đang rất xấu hổ, lấy tóc tai bù xù che mặt lại, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt mấy người chung quanh đang nhìn mình.
Thu thập bọc hành lý đơn giản, mang theo lồng Kim Sí.
Tâm tình của hai nữ lúc này đây thật sự là đủ loại cảm giác, đời này cũng chưa từng nghĩ tới, sẽ có một ngày lại bị người ta dùng loại phương thức này đuổi ra khỏi cửa.
Cái gì gọi là ‘trộm gà không được còn mất nắm gạo?’ Vừa nhớ lại tình cảnh dây dưa với Ngưu Hữu Đạo trước đó, từng hành động của tên khốn Ngưu Hữu Đạo kia, thật sự khiến cho hai người nghĩ lại mà kinh!
Nhưng như vậy còn đỡ, chân chính khiến cho hai người mất hết mặt mũi, chính là bị bắt gian tại giường, một màn kinh hồn kia, chân chính là khắc cốt ghi tâm, cả đời này đều không thể quên được!
Các nàng không nghĩ ra, bằng thực lực của phía trên, nếu đã dụ