Chương 363 : Gặp nạn
Edit: Luna Huang
Đang tính đi vào trong khoang thuyền Ngưu Hữu Đạo chợt dừng chân, quay đầu lại nhìn về phía lục địa, hỏi lại “Lên bờ?”
Công Tôn Bố thở dài: “Hắc Mẫu Đơn lo lắng ngươi gặp nguy hiểm, đã mang theo Đoàn Hổ lên bờ, nói là giúp ngươi dẫn dụ nguy hiểm rời đi.”
“Giúp ta dẫn dụ nguy hiểm rời đi?” Ngưu Hữu Đạo thu hồi ánh mắt, chuyển qua mặt hắn, cũng chầm chậm quay người lại đối diện hắn, quát: “Tình huống thế nào?”
Tiếng quát này, làm cho Lục Ly Quân đang ngồi bên trong bước ra, đứng ở cửa khoang nhìn về phía này.
“Trước đó nhận được tin tức, bảo chúng ta rạng sáng liền xuất phát, Hắc Mẫu Đơn dự đoán là Đạo gia có khả năng gặp phải nguy hiểm. . .” Công Tôn Bố kể rõ lại tình huống khi đó.
Quản Phương Nghi chớp chớp đôi mắt to sáng, nội tâm thầm thổn thức, mặc kệ Hắc Mẫu Đơn làm đúng hay là làm sai, đều không thể phủ nhận đó chính là một thủ hạ trung thành, cái thế đạo này, loại người như thế này đã khó có được!
“Hồ nháo!” Ngưu Hữu Đạo giận dữ mắng mỏ, kiếm trong tay chọc liên tục xuống boong thuyền mấy lần, “Không cho thuyền cập bờ, chính là vì để cho các ngươi ở trên biển chờ, lại chạy lên bờ làm cái gì? Ai bảo các ngươi chạy lên bờ?”
Cái này để Công Tôn Bố phải trả lời như thế nào? Bất quá Công Tôn Bố cũng đã nhìn ra, có thể khiến cho Ngưu Hữu Đạo nổi giận dữ như vậy, xem ra thật sự là có nguy hiểm, nội tâm không khỏi lo lắng cho Hắc Mẫu Đơn với Đoàn Hổ !
Sắc mặt Ngưu Hữu Đạo thật khó coi, đi lui đi tới ở trên boong thuyền, thỉnh thoảng nhìn về bờ biển, trong ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.
Trước đó hắn đã cảm thấy có chút kỳ quái, sau khi chạy ra khỏi nông trường về sau, một đường thuận lợi không tưởng tượng nổi, một chút dấu hiệu có vẻ như đang bị truy tìm cũng không có cảm nhận được.
Hắn còn cảm thấy có thể là do chính mình lo lắng quá, căn bản là không có xuất hiện tình huống mà bản thân hắn lo lắng kia, một chút lực cản cũng không có gặp phải.
Hiện tại xem ra, hoặc là do chính mình lo lắng quá thật, hoặc là chính việc làm của Hắc Mẫu Đơn đã phát huy tác dụng, thật sự giúp mình dẫn dụ nhân mã đi tìm kiếm rời đi.
Đạo lý rất đơn giản, nếu thật sự tồn tại loại nguy hiểm kia, từ trên thời gian chênh lệch, còn có trên trạng thái địch ta, là có thể đưa ra được phán đoán nhất định.
Chỉ mong là chính mình lo lắng quá, chỉ mong cái nguy hiểm có thể sẽ xuất hiện mà chính mình lo lắng kia không có tồn tại.
“Bọn hắn có mang Kim Sí theo không vậy?” Đang đứng tại mép thuyền Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại hỏi.
Công Tôn Bố trả lời: “Không có!”
Ngưu Hữu Đạo: “Bọn hắn có nói là đi hướng nào không?”
Công Tôn Bố lắc đầu: “Cũng không có, chỉ nói là nếu lỡ như không đợi được bọn hắn, bọn hắn có thể sẽ đi tới chỗ đám Thẩm Thu đi, sẽ gặp lại chúng ta ở đó.”
Đông! Ngưu Hữu Đạo lại dùng sức chọc kiếm thật mạnh xuống boong thuyền, trong lòng tức giận không chỗ phát tiết.
Không có Kim Sí liền liên lạc không được với hai người Hắc Mẫu Đơn, không biết bọn hắn đi đâu, là không tìm được bọn hắn, lục địa lớn như vậy, dựa vào chút ít người này đi tìm dạng mèo mù đụng phải chuột chết, vậy thì không khác gì mò kim đáy biển cả, cũng không có thực tế!
“Đạo gia, làm sao bây giờ?” Công Tôn Bố thử hỏi, ngụ ý là, còn muốn lái thuyền đi nữa không?
Ngưu Hữu Đạo tức giận nói: “Còn có thể làm gì? Chờ!”
Quản Phương Nghi vốn còn muốn đùa giỡn một chút tiểu tính tình mà mình hay làm, vừa nhìn thấy địa điểm gặp mặt này, là nàng có chút không cao hứng, cảm thấy Ngưu Hữu Đạo quá ma quỷ, lúc đẩy ba người Trần bá ra cũng không chịu tiết lộ địa điểm, rõ ràng là tại đang đề phòng.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ Ngưu Hữu Đạo kiểu này, rõ ràng là đang còn tức giận, tiểu tính tình kia bèn nuốt trở lại. . . . . .
Một vùng dãy núi liên miên, sông núi hiểm trở, địa danh được gọi là Cửu Đạo Xuyên.
Dưới chân núi, có hai kỵ đang rong ruổi.
“Đại tỷ, không tốt!”
Ngồi trên lưng ngựa thỉnh thoảng quan sát cảnh giác bốn phía, Đoàn Hổ đột nhiên kinh hô.
Hắc Mẫu Đơn mãnh liệt quay đầu lại, nhìn theo phương hướng hắn nhìn, chỉ thấy trên bầu trời đêm, dưới ánh trăng sáng, liên tiếp có mấy bóng đen lướt qua, là mấy con phi cầm cỡ lớn.
Sắc mặt Hắc Mẫu Đơn kịch biến, sự tình có chút vượt quá dự liệu của nàng, nàng muốn là sau khi dẫn xuất động tĩnh, thì sẽ lập tức chạy về phía có địa thế hiểm yếu để bỏ trốn, muốn cậy vào địa hình phức tạp để dễ bề thoát thân, nhưng mà không nghĩ tới, đối phương thế mà vận dụng phi cầm cỡ lớn đuổi theo tìm kiếm, lại còn vận dụng nhiều phi cầm cỡ lớn như vậy nữa.
Ở trong quan niệm của nàng, dù là một cái phi cầm cỡ lớn, đều là giá trên trời, trong tiềm thức, không nghĩ tới sẽ có người vận dụng nhiều phi cầm cỡ lớn như vậy để đuổi theo truy bắt.
Nàng trước đó cảm thấy hi vọng thoát thân thật là lớn, nhưng đối phương vận dụng phi cầm cỡ lớn đuổi bắt, tốc độ phản ứng vượt ra ngoài dự đoán của nàng, không nghĩ tới nhanh như vậy liền đã có thể bị đuổi kịp, đến mức bỏ qua một vài cơ hội thoát thân!
Nàng không trông cậy vào việc những phi cầm cỡ lớn này chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, không có quan hệ gì với bọn hắn, nàng biết lần này thật sự là phiền toái lớn, thật sự rất nguy hiểm!
“Đi!” Hắc Mẫu Đơn la lên một tiếng, phi thân bay lên rời khỏi lưng ngựa, nhằm về hướng đỉnh núi bay đi.
Đoàn Hổ cũng phi thân bay lên đuổi theo, hai người đồng thời vứt bỏ tọa kỵ, cũng vứt bỏ nón lá trên đầu, lộ ra diện mạo thật, hoảng hốt đào mệnh!
Không trung, năm con phi cầm chia chia hợp hợp, tìm kiếm bốn phía, chợt cao chợt thấp.
Có một con phi cầm cơ hồ bay sát mặt đất, lướt qua phía trên hai con ngựa không người cưỡi, lại nghiêng cánh lướt vút lên trên không, chếch lên, đuổi theo hai người đang bay về lượn về phía đỉnh núi.
“Réc!” Phi cầm phát ra một tiếng kêu báo động bén nhọn kéo dài.
Trên không trung bốn phía, bốn con phi cầm lập tức chuyển hướng, tăng tần suất vỗ cánh, đẩy nhanh tốc độ đuổi theo hướng bên này.
Rất nhanh, Hắc Mẫu Đơn cùng Đoàn Hổ bị buộc chạy lên tới đỉnh núi, một bên núi là một hẻm núi, trong hẻm núi có dòng nước chảy xiết gào thét lao nhanh.
Một con phi cầm bay vòng trên đỉnh đầu bọn hắn, hai con bay vòng xung quanh bọn hắn, một con đậu xuống hẻm núi đối diện, còn có một con bay tới bay lui ở trên dòng nước siết dưới hẻm núi.
Trên năm con phi cầm đều có ba người điều khiển, từng người dấu ở trong đấu bồng đen, nón trùm xuống che nửa mặt, thấy không rõ được khuôn mặt.
Bất quá từ râu ria cùng nếp nhăn ở phần mặt lộ ra của mấy người nhìn ra, tựa hồ có không ít người đã lớn tuổi.
Toàn bộ đường chạy trốn đã bị chặt đứt, cũng đã bị bao vây toàn diện, nội tâm Hắc Mẫu Đơn cùng Đoàn Hổ tràn đầy khẩn trương, tâm thần bất định, nói không có chút nào sợ hãi chính là nói xạo.
Trên một con phi cầm có một người bay xuống, hạ xuống đối diện bọn hắn, nhìn thật kĩ dung mạo hai người.
Đối với người có kinh nghiệm mà nói, vừa nhìn liền biết hai người không có dịch dung.
Rất rõ ràng, vô luận là màu da hay tư sắc của Hắc Mẫu Đơn, đều không phù hợp với hình mẫu Quản Phương Nghi, mà tuổi tác của Đoàn Hổ, cũng rõ ràng không hợp với tuổi của Ngưu Hữu Đạo, nhìn rõ ràng lớn tuổi hơn Ngưu Hữu Đạo nhiều, không có khả năng là Ngưu Hữu Đạo được.
Hắc Mẫu Đơn trầm giọng nói: “Các ngươi là ai, vì sao đuổi theo chúng ta mãi không buông?”
“Các ngươi không phải là Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi, giả mạo bọn hắn là muốn dẫn dắt