Chương 384: Từ bỏ
Edit: Luna Huang
“. . . . . .” Mặt Quản Phương Nghi vẫn đầy vẻ khó có thể tin, thế nhưng cuối cùng vẫn là chậm rãi tiếp nhận lấy hiện thực.
Cũng như suy đoán của nàng trước đó, vì sao một chiếc gương lại có thể xách được nhiều điều kiện như vậy với Hiểu Nguyệt các?
Cũng như Ngưu Hữu Đạo nói, nếu không phải là vật kia, dựa vào cái gì xách nhiều điều kiện với người ta như vậy?
Có hai cái lý do này, đủ để khiến cho nàng tin, nàng thử hỏi: “Tại sao ngươi lại có thể có thứ này? Thật sự là của Đông Quách Hạo Nhiên đưa cho ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, cảm khái nói: “Tạo hóa trêu ngươi nha! Năm đó Đông Quách Hạo Nhiên bị trọng thương, thời khắc hấp hối chạy đến thôn của ta, lúc đó hắn đã không còn sức để về lại Thượng Thanh tông, đúng lúc gặp được ta, sở dĩ hắn thu ta làm đồ đệ, hẳn là vì muốn ta đem cái gương đồng này về giao cho Thượng Thanh tông đi.”
Quản Phương Nghi từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, chợt chế giễu nói: “Ai ngờ đụng phải tên đồ đệ gian trá, thế mà không đem đồ vật giao lại cho Thượng Thanh tông.”
Ngưu Hữu Đạo liếc xéo nàng nói: “Ngươi coi ta là người như vậy à?”
Quản Phương Nghi: “Chẳng nhẽ không phải sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Có một số chuyện, người ngoài cuộc là không rõ ràng, chỉ là do ngươi không biết rõ nội tình mà thôi.”
Quản Phương Nghi thử dò xét: “Là bởi vì Thượng Thanh tông giam lỏng ngươi, bạc đãi ngươi, cho nên ngươi mới không có nộp lên?”
Ngưu Hữu Đạo y nguyên vẫn lắc đầu, vẻ mặt mang theo mấy phần hồi ức thần kể: “Không phải như ngươi nghĩ. Có lẽ là do đồ vật quá quan trọng, hoặc có lẽ là Đông Quách Hạo Nhiên không có lòng tin đối với những người Thượng Thanh tông khác, trước khi lâm, Đông Quách Hạo Nhiên chung trịnh trọng bảo ta, nói đồ vật này chỉ có thể giao cho sư huynh Đường Mục của ông ấy, quyết không thể để rơi vào tay những người khác. Sau khi ta đến Thượng Thanh tông về sau, nhiều lần xin cầu kiến chưởng môn Đường Mục, muốn giao đồ vật đó cho hắn, ai ngờ Đường Mục cũng đã chết mất rồi. Lúc ấy ta lâm vào lưỡng nan, giao đồ vật ra thì là vi phạm với di mệnh của Đông Quách Hạo Nhiên, không giao ra thì tựa hồ không ổn lắm, một mực đang còn do dự. Thẳng về sau, ta mới phát hiện mình bị Thượng Thanh tông giam lỏng, muốn giao lưu với cao tầng Thượng Thanh tông cũng khó khăn, căn bản không rõ ràng tình huống bên ngoài như thế nào, hai mắt tối đen, nên không dám có hành động thiếu suy nghĩ. Mà bọn hắn giam lỏng ta tại Đào Hoa Nguyên trọn vẹn năm năm không nói, về sau thế mà còn muốn giết lão tử, ha ha! Ngươi nói có phải là tạo hóa trêu ngươi hay không?”
“Thì ra là thế!” Quản Phương Nghi như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu, cũng có thể lý giải được hành vi của Đông Quách Hạo Nhiên, chắc là không muốn để cho thứ này tại Thượng Thanh tông gây huyên náo cho mọi người, chỉ cho một mình Đường Mục biết cũng hợp lý. Lại tiếp tục hỏi: “Loại người như ngươi, tuyệt đối đừng nói là ngươi không có tự mình đi nghiên cứu thứ này qua, nói một chút coi, thứ này đến tột cùng có cái gì kỳ lạ, vì sao được xưng là bát bảo đứng đầu vậy? Ta nhìn thấy rất là phổ thông.”
Ngưu Hữu Đạo lần này không nói thật, “Đúng là có nghiên cứu qua, nhưng nhìn không ra bất kỳ đầu mối nào, nghiên cứu tới nghiên cứu lui, đều thấy đây chỉ là một tấm gương đồng phổ thông không hơn, chẳng biết vì sao lại được xưng là bát bảo đứng đầu nữa.”
Quản Phương Nghi cười lạnh: “Bằng đầu óc của ngươi, đồ vật lại rơi vào trong tay ngươi lâu như vậy, còn có thể không bị ngươi đào ra được chút gì đó sao?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Coi trọng ta quá! Ngươi không ngại ngẫm lại, thứ này nếu thật sự là thần khí trấn quốc của Tần quốc, nằm ở trên tay Tần quốc nhiều năm qua như vậy, Tần quốc có thể không tiến hành nghiên cứu nó sao? Bằng nhân lực, vật lực của Tần quốc, đồ vật vẫn một mực không phát huy ra được tác dụng gì ngoài tác dụng vốn có, cũng chỉ có hai cái khả năng, một là giống như ta, không phá giải được bí mật ẩn trong đó, hai là phá giải xong rồi cũng không có tác dụng gì.”
Quản Phương Nghi câm lặng không nói, ngẫm lại cũng đúng, một mình Ngưu Hữu Đạo rất không có khả năng thắng được sức mạnh của một nước như Tần quốc năm đó, Tần quốc đều không làm ra được trò trống gì, tự nhiên Ngưu Hữu Đạo càng là không có khả năng rồi.
Nàng nhếch miệng, trêu chọc: “Ngươi để cho ta biết thứ này ở trên tay ngươi, liền không sợ ta cầm đi mất sao?”
Bỗng nhiên Ngưu Hữu Đạo trở nên hết sức chân thành nhìn xem nàng, nhìn chằm chằm vào hai mắt nàng.
Bốn mắt nhìn nhau một hồi, nhìn hoài vậy khiến cả thân Quản Phương Nghi có chút không được tự nhiên, “Làm gì nhìn ta như vậy? Đẹp quá à?”
Thái độ nói chuyện của Ngưu Hữu Đạo cũng nghiêm túc lên, “Ta đối với ngươi là thật tâm đó.”
Quản Phương Nghi sửng sốt một chút, không biết lĩnh hội được cái gì, chợt thẹn quá hoá giận, nhấc chân đá liền, “Đi chết đi!”
Ngưu Hữu Đạo lách mình tránh thoát, vui tươi hớn hở quay người rời đi.
“Đứng lại!” Quản Phương Nghi gọi hắn lại, tiến tới gần hỏi: “Hiểu Nguyệt các giết Hắc Mẫu Đơn, ngươi thật sự giao thứ đồ quan trọng này cho bọn hắn sao?”
Nhắc đến cái đề tài này không khí liền khá nặng nề, nháy mắt khiến cho Ngưu Hữu Đạo khó mà cười được nữa, đáp “Không giao cho bọn hắn, thì ngươi có năng lực ngăn cản bọn hắn trả thù, hay là ta có năng lực đi ngăn cản bọn hắn đây? Đối mặt với loại quái vật khổng lồ này, ta hiện tại có năng lực báo thù cho Hắc Mẫu Đơn sao? Một trận giao thủ tại Tề quốc, bọn hắn bị ăn phải cái lỗ vốn, khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta, hiện tại ta cần phải ăn thiệt thòi, chỉ có ta bỏ ra cái giá lớn, để cho bọn hắn hài lòng, mới có thể làm lắng lại lửa giận của bọn hắn. Ta chắp tay nhường lại đồ vật, là không muốn ngươi trở thành Hắc Mẫu Đơn thứ hai, cũng không muốn những người bên cạnh ta nối bước theo gót Hắc Mẫu Đơn. Nếu các ngươi đã đi theo ta, ta liền phải gánh chịu trách nhiệm, nếu không sẽ còn ai ra sức vì ta nữa?”
Quản Phương Nghi hơi lặng yên, tiếc thở dài: “Thời điểm ngươi giao thủ với bọn hắn, hẳn liền phải biết là bọn hắn sẽ không bỏ qua ngươi, đã sớm biết như vậy, cần gì phải làm như thế?”
Ngưu Hữu Đạo trả lời nàng: “Các ngươi đi theo ta, là muốn có cuộc sống tốt hơn, không phải trở thành kém hơn, nguyện vọng của mọi người cũng là trách nhiệm của ta, nếu để cho mọi người không nhìn thấy được hi vọng, còn ai sẽ đi cùng ta? Ta không thể bởi vì e ngại một thứ gì đó, liền sợ đầu sợ đuôi, không thể vì vậy mà dậm chân tại chỗ. Tiến ba bước, lui hai bước, chí ít vẫn là đang đi về phía trước, cố gắng không phải là bước lui lại, chỉ là bước rẽ sang hai bên, tạm né tránh phong mang mà thôi.”
“Sự tình đi đến một bước này, ta không bỏ ra cái giá tương đối lớn, không thể khiến cho bọn hắn hài lòng, là không cách nào để bọn hắn dừng tay. Nếu người chẳng còn, thì giữ lại thứ này có ích gì? Chỉ cần người vẫn còn, hết thảy đều có thể làm lại. Nếu bọn hắn đã để mắt tới ta, không có thực lực là không thể gánh nổi thứ này, chờ đến khi chúng