Chương 399: Đuổi, trốn
Edit: Luna Huang
Viên Cương minh bạch vì sao nàng lại tuyệt vọng đến phát khóc, bị một người có thể ngửi được mùi mà người thường không ngửi được truy tung, thì không phải dùng thủ pháp che dấu đơn giản là có thể giải quyết được, đây chính là một loại năng lực phân biệt mùi, rồi khóa chặt hướng mùi mục tiêu phát ra, chỉ cần trên người mục tiêu còn phát ra loại mùi đó, liền sẽ khó thoát khỏi khứu giác của người ta.
Một người có loại năng lực này, còn đáng sợ hơn cả chó nữa, người hơn chó ở chỗ người có khả năng tư duy logic, còn chó mà nói, một khi mùi mà bị gián đoạn, rất dễ rơi vào mù tịt.
Hai người không có khả năng cứ trốn mãi ở dưới nước, luôn phải có lúc trồi lên hô hấp, mà vừa trồi lên hô hấp cái, liền sẽ có khả năng để lại mùi.
Đã sắp sửa ra khỏi lãnh thổ Tề quốc rồi, không nghĩ tới còn gặp phải chuyện như vậy.
Hiện tại, coi như đã ra khỏi lãnh thổ Tề quốc rồi cũng vậy, với Hiểu Nguyệt các mà nói, là không phân chia biên giới, vẫn sẽ tiếp tục truy sát như thường. Điểm này, là điều mà nếu là Kiêu Kỵ quân, thì sẽ không thể làm được, nhưng Hiểu Nguyệt các thì lại có thể làm được, Kiêu Kỵ quân sẽ không dám cho đại quân vượt biên, xâm nhập vào nước khác truy sát.
Hắn nhìn ngắm bốn phía, chung quanh đều trống hoắc, chẳng thấy một bóng người hay bóng bất cứ con gì cả, bằng không có thể cởi y phục trên người ra, khoác cho nó mang đi, tối thiểu có thể đánh lạc hướng quấy nhiễu đôi chút.
Có điều, hắn y nguyên vẫn cực kỳ tỉnh táo, ánh mắt rất nhanh khóa chặt một ngọn núi cao ở phía xa, trầm giọng nói: “Tô Chiếu, không đến tận cùng thì không thể dễ dàng nói từ bỏ được, đi tìm thử xem, tìm xem coi chỗ nào có địa thế đặc thù có thể giúp ích cho chúng ta, nói không chừng còn có thể nghĩ biện pháp chạy trốn đó, tốt nhất là có thể tìm được vài thứ vật liệu mà ta cần.” Đưa tay chỉ hướng núi cao xa xa.
Chợt sau đó ‘soạt’ một tiếng, nhảy phốc lên khỏi mặt nước lên bờ, rút trảm mã đao đeo sau lưng xuống cắm ở trên mặt đất, cũng ném bao đồ đeo sau lưng xuống, lại đưa một tay ra, túm lấy Tô Chiếu kéo lên bờ.
Sau đó, hắn lại giơ cánh tay ướt lên cao, tìm hướng gió, rồi cấp tốc cúi người cắt một đám cỏ, nhanh chóng cắt gom được một bó cỏ lớn.
“Cởi y phục, nhanh!” Viên Cương lên tiếng thúc giục, bản thân hắn cũng cấp tốc cởi áo ngoài, cởi trần trùng trục.
“. . . . . .” Tô Chiếu ngạc nhiên, đại khái biết hắn không có ý gì khác, nhưng sau khi nhìn bốn phía một chút, bảo một nữ nhân như nàng cởi hết y phục ở tại đây, không khỏi cũng quá cái kia…
Viên Cương không nói hai lời, kéo nàng lại, trực tiếp động thủ, nhanh chóng giúp nàng nới dây lưng, cởi áo, cũng giúp nàng cởi hết đồ ở trên người.
Mặc dù hai người không phải là lần đầu tiên thấy nhau trần truồng, nhưng nàng vẫn cảm thấy xấu hổ, hai tay che bộ ngực lại, vội vã cuống cuồng nhìn bốn phía, trong lúc nhất thời ngược lại quên mất cảm xúc tuyệt vọng kia.
Viên Cương không lòng dạ nào thưởng thức xuân quang, lại giục “Trong bao có y phục, nhanh lấy ra thay đi.”
Tô Chiếu lập tức ngồi xuống, mở bao đồ ra, lôi được mớ y phục cũng ướt nhẹp ra, hoảng hốt mặc vào.
Mà Viên Cương thì lấy y phục của hai người vừa cởi ra, bao lấy bó cỏ, bó thật chặt, rồi thả bó cỏ cột y phục xuống nước, để dòng nước chảy xiết cuốn trôi đi.
Mặc kệ có hữu dụng hay không, hai hướng đều có mùi phát ra, nhiều ít gì vẫn có thể quấy nhiễu người dùng khứu giác truy tìm kia một chút, có thể tranh thủ được một chút thời gian thì cũng tốt.
Tô Chiếu thấy rõ cử động của hắn, hỏi: “Trên mặt đất huynh lưu lại vết cắt rõ ràng như vậy, chẳng phải hành tung đã lộ rõ rồi sao?”
Viên Cương: “Hư hư thật thật, binh bất yếm trá! Nếu như trái phải đều trốn không thoát, vậy chẳng cần quan tâm có bị bại lộ hay không, thử một chút cũng không sao.”
Lát sau, Tô Chiếu mặc y phục xong, Viên Cương xách bao đồ đeo trên lưng, rút trảm mã đao, nói “Đi!” Nói xong liền mau chóng chạy đi, ngay cả áo cũng chẳng bận tâm mặc vào, cứ để trần như vậy cắm đầu chạy.
Tô Chiếu có chút kinh ngạc với tốc độ chạy của hắn, nhặt bao đồ lên đeo trên lưng, rút kiếm rồi vội lướt đuổi theo.
Sau khi đuổi kịp, một tay túm lấy cánh tay Viên Cương, mang theo hắn cùng bay lượn, nhưng mà tốc độ rõ ràng là chậm đi rất nhiều.
Kéo lấy một người to con như là Viên Cương ngự khí bay đi, không bị chậm lại mới là lạ, kể ra, tốc độ hai người bay lượn, so ra còn chậm hơn cả tốc độ tự chạy của Viên Cương.
“Thế này không được, ảnh hưởng tới tốc độ, thả ta xuống.” Viên Cương nói.
Tô Chiếu: “Nhìn thấy núi gần như vậy, nhưng còn rất xa đó, bằng thể lực của huynh có thể chạy được bao lâu?”
“Thử một chút liền biết!” Viên Cương đáp lại một câu, cũng không có giải thích gì, ngay lúc phải hạ xuống đất, vung tay cưỡng ép hất tay nàng ra, lần nữa cắm đầu chạy, tốc độ lần này ngược lại còn nhanh hơn, như một cơn gió mạnh, ‘vèo’ một tiếng, lướt qua bụi cỏ.
Một thân cơ bắp theo động tác chạy của hắn, rung động rất có tiết tấu, cực kỳ bắt mắt.
Tô Chiếu bắt đầu còn cho rằng Viên Cương mạnh miệng khoe khoang, nhưng bay theo một hồi, thì dần dần có chút giật mình, phát hiện thể lực Viên Cương tựa hồ như không bao giờ cạn, một mực duy trì tốc độ chạy điên cuồng, nhưng vẫn không có dấu hiệu bị chậm lại.
Duy nhất có biến hóa đó là, lúc Viên Cương hô hấp, trong mũi miệng dần dần có khí lưu nhàn nhạt tuần hoàn.
Tô Chiếu mở pháp nhãn xem xét, mơ hồ phát hiện có thiên địa linh khí bắt đầu chui vào trong người Viên Cương, điều này làm nàng khá là chấn kinh.
Nếu không biết còn tưởng Viên Cương là tu sĩ, thế nhưng nàng lại rất rõ ràng, Viên Cương căn bản không có pháp lực, bằng không cũng không cần phải dựa vào hai cái đùi chạy trốn như vậy. . . . . .
Sát trên dòng sông, có một con phi cầm hình thể to lớn, đang bay lướt dọc theo con sông uốn lượn trên thảo nguyên, phía trên lưng phi cầm, có ba người trùm trong đấu bồng đen đứng đó.
Đứng ở phía trước nhất, là một người đeo nón rộng vành, dưới nón là mái tóc muối tiêu dài, mái tóc che phủ con mắt, thỉnh thoảng nhếch cái mũi lên hít hít ngửi ngửi không khí.
Trong lúc lơ đãng, tóc mái bị gió thổi qua, dưới tóc, có thể nhìn hai hốc mắt trống trơn, không có tròng mắt, trông có chút đáng sợ.
Sau lưng hắn, có hai người đứng, dưới ban ngày ban mặt lại mang trên mặt một cái mặt nạ màu đen, trông ánh mắt thì cũng đang cẩn thận tìm kiếm bốn phía.
Hai người, một người có để râu, một người không có để râu.
Đột nhiên, ánh mắt người có râu dừng lại, lắc mình một cái, từ trên lưng phi cầm hạ xuống dưới đất.
Người không râu cũng cấp tốc nắm lấy cánh tay người mù lòa, đỡ hắn cùng phi thân hạ xuống phía dưới.
Tới mặt đất, người không râu mới hiểu được hành động của người có râu, bãi cỏ nơi này rõ ràng có vết tích người cắt chém.
“Mù lòa, ngươi cảm giác chỗ này một chút xem.” Người có râu nói.
Mù lòa cúi đầu ngửi nói: “Không cần cảm giác, nơi này đúng là có lưu lại mùi của bọn hắn, chỉ là có chút kỳ quái.”
Người có râu: “Kỳ quái gì?”
Mù lòa đưa tay chỉ, “Hướng gió từ hạ lưu dòng sông thổi tới, cũng có mùi của hai người bọn hắn.”
Người có râu nhìn vết tích đám cỏ bị cắt chém trên đất một chút, “Hẳn là bọn hắn đã giở trò gì đó, không khéo lại túm đống cỏ chở thứ gì đó thả xuôi dòng nước, cố ý mê hoặc chúng ta đây mà.”
Người không râu nói: “Bạch trưởng