Chương 407: Tội cùng nghiệt
Edit: Luna Huang
Trước mắt, nhi tử tuổi còn trẻ mà mái tóc đã bạc trắng hơn phân nửa, trước mắt, nhi tử ho ra máu, trước mắt, nhi tử giận dữ mắng mỏ hắn này, Thiệu Đăng Vân mệt mỏi tựa vào tay vịn, nhìn xem đứa con trai này, chậm rãi lắc đầu, không biết nói gì hơn.
Hơi thở đều trở lại, Thiệu Bình Ba tựa hồ phát giác ra được mình không nên nói chuyện kiểu này với phụ thân, ngữ khí bèn hòa hoãn lại .
“Lui 1 vạn bước mà nói, Thiệu gia đi đến hôm nay đã không còn đường lui, cũng không thể lui lại, lui một bước, chắc chắn vạn kiếp bất phục, ai có thể buông tha cho chúng ta? Vô luận là Yến quốc, hay là Hàn quốc, đều muốn diệt Thiệu gia tận gốc! Thiệu gia mà sụp đổ, phụ thân ngài chắc cũng có thể tưởng tượng ra được, kết cục của Liễu Nhi sẽ là cái gì đi, những người kia có thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, mà buông tha cho Liễu Nhi sao? Chẳng lẽ ngài nguyện ý nhìn thấy Liễu Nhi trở thành kỹ nữ thanh lâu, đứng ở trên đường phố mặc cho người khinh nhờn? Phụ thân, chỉ cần Thiệu gia vẫn còn, ai cũng không động được vào Liễu Nhi, chỉ cần thế lực sau lưng Liễu Nhi vẫn còn, Hạo Chân tất nhiên sẽ phải đối xử với Liễu Nhi thật tốt, cho dù có là phù phiếm giả tạo đi nữa cũng tốt.”
“Phụ thân, ngài nghe con nói, Liễu Nhi gả cho Hạo Chân không phải là chuyện xấu, con đây hoàn toàn chính xác là đang nghĩ cho nó, coi như sau này Thiệu gia ta bại vong, chỉ cần Liễu Nhi trở thành vương phi, không nói cơm áo không cần lo, cho dù là chết, cũng có thể chết được thể diện, không đến mức bị người khinh nhờn.”
“Phụ thân, có một số việc đã không có cách nào, muốn nói khổ, chỉ có thể nói Liễu Nhi có số khổ, không nên sinh ra ở Thiệu gia. Lúc phụ thân là Yến thần, nếu không phản bội Yến quốc, kết cục của Liễu Nhi sẽ là gì, trong lòng ngài rõ ràng. Bây giờ đồng dạng cũng là như vậy, một khi Thiệu gia sụp đổ, Liễu Nhi đồng dạng cũng khó thoát được một kiếp. Từ cái ngày nó được sinh ra ở Thiệu gia liền bắt đầu, rất nhiều chuyện liền nhất định phải đối mặt, mà không phải là con đây đang hại nó!”
Thiệu Đăng Vân một mặt đầy bi thương, nói: “Lý do! Lý trấu! Ngươi vì cái gì không đi hỏi xem coi Liễu Nhi có nguyện ý hay không? Ngươi đem đạo lý của ngươi nói ra cho nó nghe, giao cho chính nó lựa chọn, xem coi nó có nguyện ý muốn thứ vinh hoa phú quý mà ngươi ban cho hay không?”
Thiệu Bình Ba: “Liễu Nhi không rành thế sự, trước mắt sẽ không làm được việc lựa chọn có lý trí, thân là người nhà, phải có trách nhiệm giúp nó nắm chắc phương hướng! Con tình nguyện để nó hối hận nhất thời, cũng không muốn nó hối hận cả đời!”
Thiệu Đăng Vân cắn răng nói: “Ngươi đây là muốn ép nó gả đi sao?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Phụ thân yên tâm, hết thảy toàn bằng tự nguyện, con chỉ là cho nó một lựa chọn, tuyệt sẽ không ép nó, nó nguyện ý gả thì gả, nếu nó không nguyện ý, con tuyệt không ép!”
Nghe được lời này, Thiệu Đăng Vân cùng Dương Song cùng sửng sốt tại chỗ, có chút hoài nghi có phải là mình đã nghe nhầm rồi hay không, tính cách của Liễu Nhi làm sao có thể đáp ứng loại chuyện gả đi như vậy, vị này đã bàn bạc với Tề quốc bên kia xong xuôi rồi, thật sự có thể để cho tình tiết ngoài ý muốn xuất hiện sao?
Thiệu Đăng Vân lập tức gặng hỏi: “Lời này là thật chứ?”
Thiệu Bình Ba: “Chỉ cần phụ thân đáp ứng, để cho Liễu Nhi tự mình đưa ra lựa chọn, không có làm bất cứ gì quấy nhiễu quyết định của Liễu Nhi, con liền có thể đáp ứng phụ thân, tuyệt đối không ép buộc nó!”
“Được!” Thiệu Đăng Vân chỉ vào hắn, “Đây chính là do ngươi tự nói đó.”
Thiệu Bình Ba: “Quyết không nuốt lời!”
Ngay vào lúc này, Thiệu Tam Tỉnh đang đợi ở bên ngoài chợt bước nhanh đi vào, bẩm báo: “Lão gia, đại công tử, tiểu thư ở bên ngoài xin cầu kiến.”
Thiệu Đăng Vân chỉ vào Thiệu Bình Ba, “Đến rồi, người tìm ngươi đã đến rồi, chính ngươi tự đi giải thích đi thôi.”
Hắn bị nữ nhi khóc lóc đòi bàn giao, cụ thể đã xảy ra chuyện gì hắn căn bản không biết rõ ràng, không có cách nào cho bàn giao được gì, bèn bảo nữ nhi đợi đại ca trở về hỏi rõ rồi lại nói.
“Khụ khụ!” Thiệu Bình Ba nắm tay che miệng ho khan một cái, nghiêng đầu qua nói: “Cho vào đi!”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh rời đi.
Không đầy một lát sau, Thiệu Liễu Nhi bước nhanh đi vào.
Thời gian trước sau cùng lắm chỉ có một hai năm, mà nàng đã trổ mã, càng duyên dáng yêu kiều hơn, cũng lộ ra thành thục không ít, bớt đi chút hồn nhiên ngây thơ chưa trưởng thành trước kia.
“Phụ thân!” Thiệu Liễu Nhi hành lễ với Thiệu Đăng Vân, không có hành lễ với đại ca mình, mà trực tiếp chất vấn: “Đại ca, bên ngoài tin đồn, nói là đại ca muốn gả muội cho Anh vương Tề quốc làm vợ kế, chuyện đó có thật hay không?”
Thiệu Bình Ba lấy khăn tay ra, lau vết máu trên miệng, lại từ từ lau sạch vết máu trong lòng bàn tay, bình tĩnh nói: “Ừ, là có chuyện đó. Lúc ta đi tới Tề quốc, đúng lúc thấy Hạo Chân goá vợ, thế là ta liền hướng Tề Hoàng Hạo Vân Đồ cầu thân cho muội, Tề Hoàng đã đáp ứng rồi. Lần này trở về, đang tính đi báo tin vui này cho muội đây, không nghĩ tới, còn chưa kịp thì muội đã tìm tới.”
Từ trong miệng hắn đạt được xác nhận, tâm Thiệu Liễu Nhi mát lạnh, nổi giận nói: “Đại ca hẳn là đã quên mất lời hứa hẹn với muội rồi?”
Thiệu Bình Ba liếc nhìn nói: “Hứa hẹn? Hứa hẹn gì?”
Thiệu Liễu Nhi: “Đàm Diệu Hiển! Đại ca đã đáp ứng, nói cho Đàm Diệu Hiển thời gian ba năm. Đại ca đã nói, chỉ cần ba năm sau huynh ấy có thể có được thành tích, thì đại ca sẽ đồng ý gả muội cho huynh ấy, kỳ hạn ba năm chưa tới, vì sao lại nuốt lời?”
“Đàm Diệu Hiển?” Thiệu Bình Ba cầm khăn tay lau lau lòng bàn tay cho sạch, nói “Liễu Nhi, quên người kia đi, hắn không có khả năng trở lại tìm muội.”
Thiệu Liễu Nhi tức giận nói: “Đại ca dựa vào cái gì nói huynh ấy như vậy? Muội đã đáp ứng chờ huynh ấy ba năm, kỳ hạn ba năm chưa đến, ai muội cũng không gả, người nào dám bức muội, muội chết cho người đó xem!”
Thiệu Bình Ba: “Đừng nói là ba năm, liền coi như là 30 năm, hắn cũng không có khả năng trở về. Vào cái ngày các ngươi bỏ trốn đó, sau khi hắn rời đi, về sau ta nhận được tin tức, rằng hắn, tên thư sinh cực kỳ vô dụng kia đã tao ngộ phải loạn phỉ, tay trói gà không chặt, đã chết ở dưới loạn đao, không thể về được nữa.”
Thiệu Đăng Vân cùng Dương Song đều cấp tốc nhìn chằm chằm hắn, đều ý thức được cái gì.
Thiệu Liễu Nhi giận dữ mắng mỏ: “Ngươi nói bậy!”
Thiệu Bình Ba: “Là thật, chỉ là ta sợ muội thương tâm, lúc ấy chưa nói cho muội biết mà thôi.”
Thiệu Liễu Nhi nhìn thật kỹ hắn, tựa hồ như muốn từ trên mặt hắn nhìn cho ra thật hay giả, chờ một chút híp mắt lại, tựa hồ minh bạch cái gì, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, giọng mang theo rung động nói: “Ở đâu ra loạn phỉ? Là ngươi làm, là ngươi làm phải không?”
Thiệu Bình Ba gấp khăn tay lại, từ từ nhét vào trong tay áo, bình tĩnh nhìn nàng, không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận.
Trên thực tế, như này tương đương với thừa nhận, Thiệu Đăng Vân ngửa mặt lên trời, nhắm mắt.
“A! Ta giết ngươi, tên súc sinh này, Thiệu Bình Ba, ta