Chương 412: Liên thủ chèn ép
Edit: Luna Huang
“Tốt!” Bành Hựu Tại thật cao hứng, “Bốn vị quận thủ đều là thủ lĩnh thống quân trên dưới rất tốt, nếu là người cả bốn vị cùng xem trọng đề tuyển, thì chắc hẳn sẽ không sai, vậy quyết định như vậy đi. Phượng Lăng Ba!”
Phượng Lăng Ba đứng lên, chắp tay nói: “Vâng!”
Bành Hựu Tại cười nói: “Thịnh tình không thể từ chối, bốn vị quận thủ đều cùng coi trọng ngươi, áp lực trên người ngươi không nhỏ đó, hi vọng ngươi đừng có cô phụ kỳ vọng của mọi người. Từ hôm nay, chức đô đốc binh mã 5 quận do ngươi đảm nhiệm, nếu có chiến sự, binh mã 5 quận do ngươi thống nhất điều khiển, không có chiến sự, thì không được can thiệp quân chính sự vật của 5 quận.”
Bên này cũng không phải muốn tước đoạt đại quyền quân chính của bốn vị quận thủ, nếu không bốn người sẽ không có ai đáp ứng, bốn người liên thủ lại phản kháng mà nói, vậy liền nhiễu loạn lớn.
Phượng Lăng Ba: “Tuân mệnh! Chỉ là. . .”
Bành Hựu Tại làm một bộ quang minh lỗi lạc nói: “Cũng là chuyện tốt cho mọi người, có cái gì khó xử cứ việc nói, có vấn đề gì đưa ra trước mặt mọi người cùng thương lượng giải quyết luôn.”
Phượng Lăng Ba: “Trên tay của ta một chút binh mã cũng không có, một cái danh đô đốc để bày trí, liền ngay cả thủ hạ đi chấp hành quân pháp cũng không có, không có nhân mã thuận tay điều khiển, gặp chiến sự binh không biết tướng, tướng không biết binh, vậy làm sao mà điều khiển binh mã năm quận tác chiến đây?”
Bành Hựu Tại: “Đây cũng là vấn đề, bốn vị quận thủ, các ngươi có kinh nghiệm quân vụ, loại tình huống này, các ngươi thấy nên làm thế nào?”
Triệu Hưng Phong nói: “Cái này dễ xử lý, hôm qua còn nói nhân mã năm quận quá nhiều, khiến cho tài lực 5 quận phải gánh vác quá nặng, nếu không cần thiết xóa bỏ, vậy trên tay người nào có nhân mã nhiều, liền trích từ trên tay người đó ra một số nhân mã chuyển cho Phượng đô đốc là được rồi.”
Lông mày Ngưu Hữu Đạo nhíu lại, hóa ra hôm qua đám người ngày đàm luận chi phí duy trì nhân mã là để chuẩn bị cho ngày hôm nay, hắn không có kinh nghiệm quản lý quân chính sự vật, hồn nhiên không nhìn ra đây là một cái hố.
Không khỏi nhìn sang đám người Mông Sơn Minh một chút, phát hiện từng tên cũng đang hơi nhíu mày, tựa hồ cũng không có dự liệu được hôm nay sẽ xảy ra chuyện.
Ầm! Thương Triều Tông vỗ một chưởng trên bàn, vang vọng cả sảnh phòng, khiến cho tất cả mọi người đề chú mục.
Thương Triều Tông vỗ bàn đứng dậy, nhìn chằm chằm Triệu Hưng Phong nói: “Trên tay bản vương nắm nhân mã nhiều nhất, ai muốn lấy cứ việc lấy thoải mái.” Quay đầu nhìn về phía Bành Hựu Tại, “Bành chưởng môn, không bằng như này, đại quyền quân chính 2 quận, bản vương cũng không cần nữa, bản vương thối vị nhượng chức, nguyện làm người an nhàn sơn dã, ai muốn làm thì lên mà làm đi!”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, lời nói này có đảm phách, đồng thời cũng khiến hắn yên tâm, Thương Triều Tông có thể nói ra được lời như vậy, có thể thấy được là có lòng tin chưởng khống binh mã trên tay mình, không phải ai muốn lấy là có thể lấy đi được.
Bành Hựu Tại đưa hai tay ra về phía hắn nhấn nhấn xuống, cười nói: “Vương gia đừng tức giận nói thế, nơi này không ai muốn tước đoạt đại quyền quân chính của vương gia cả, ai dám làm như vậy, bản tọa là người đầu tiên không đáp ứng. Bàn chuyện nha, mọi người mở ra đàm luận, có lời gì cứ nói, phân rõ phải trái có lý là được, không đáng phải vỗ bàn nổi nóng. Mông soái, ngươi nói coi có đúng như vậy hay không?” Một câu cuối cùng là nhằm nói với Mông Sơn Minh.
Mông Sơn Minh lúc này bèn quay sang Thương Triều Tông nói: “Vương gia, trước không ngại ngồi xuống nghe ý kiến của mọi người một chút đã.”
“Hừ!” Thương Triều Tông nhìn chằm chằm Triệu Hưng Phong, hừ lạnh một tiếng, hất tay áo lên, ngồi xuống lại.
Quận thủ Hồ Tây quận Mai Lâm Thịnh nói: “Vương gia bớt giận, lời nói của Triệu huynh tuy không dễ nghe, có điều ý kiến này cũng đáng giá cân nhắc ấy chứ. Mọi người không ngại ngẫm lại xem, trên tay vương gia nắm nhiều binh mã nhất, phân phối tách ra một ít không có vấn đề gì lớn. Thứ yếu, thủ hạ của vương gia cũng vốn là từ sát nhập, thôn tính nhân mã của Quảng Nghĩa quận, rất nhiều người trong đó Phượng đô đốc đã hiểu khá rõ rồi, giờ điều những người này tới, Phượng đô đốc liền có thể trực tiếp chỉ huy thuận tiện, cũng giảm bớt thời gian rèn luyện. Chiến sự nói không chừng lúc nào cũng có thể sẽ đến, không nhất định là do chúng ta đi đánh người khác, cũng phải tùy thời đề phòng người khác tiến đánh chúng ta, có thể nhanh chóng chuẩn bị sẵn sàng, thì tốt hơn bất cứ thứ gì khác.”
Lý do này thật đúng là để cho người ta tìm không ra cớ gì để phản bác, Thương Triều Tông nâng chén rượu lên tự nốc một mình.
Bành Hựu Tại lại hỏi: “Vậy cần phân phối bao nhiêu nhân mã cho Phượng đô đốc mới phù hợp?”
Quận thủ Võ Dương quận Ngô Thiên Đãng nói: “Điều chuyển đi quá nhiều không thích hợp, nhiều quá sợ sẽ khiến vương gia hiểu lầm, theo ta thấy, binh quý tại tinh nhuệ, không ở chỗ nhiều người, chỉ cần chuyển mấy ngàn người là đủ rồi, dù sao Phượng đô đốc chỉ là điều khiển khi có chiến sự, bình thường không có việc gì trên tay lại nắm nhiều nhân mã như vậy cũng ảnh hưởng không nhỏ đến việc phòng ngự của các quận. Không biết ta nói như vậy, Phượng đô đốc có cảm thấy thỏa đáng hay không?”
Chỉ cần chuyển mấy ngàn người? Thương Triều Tông nghe hắn nói vậy không khỏi giương mắt lên nhìn sang đối phương.
Yêu cầu này liền ngay cả Ngưu Hữu Đạo nghe được cũng có chút ngoài ý muốn, chỉ mấy ngàn người à, trên tay Thương Triều Tông nắm khoảng 20 vạn đại quân, điều chuyển đi chừng mấy ngàn người đúng là không tính quá phận, nếu ngay cả chút yêu cầu này cũng không chịu cho, đó mới chính là có chút không thể nào nói nổi.
Phượng Lăng Ba gật đầu nói: “Ngô huynh cao kiến, cần chừng mấy ngàn người là đủ, 5000 đi, ta muốn 5000 nhân mã!”
Triệu Hưng Phong ‘ừ’ nói hùa theo: “Năm ngàn kỵ binh tinh nhuệ quá đủ!”
Cái ‘5000 kỵ binh’ này vừa nói ra, cái gọi là ‘5000 nhân mã’ lập tức thay đổi ý vị liền, 5,000 người không tính là gì, 5000 con chiến mã cân lượng xem như đủ nặng.
Thương Triều Tông hỏi lại: “Họ Triệu, 5000 con chiến mã kia là ngươi xuất ra sao?”
Triệu Hưng Phong nói: “Nếu vương gia không cho ta 1000 con chiến mã kia, chiến mã có thể tác chiến trên tay của ta cộng hết lại cũng không đủ 5000 con, lấy đâu ra 5000 con chiến mã mà xuất ra đây?”
Thương Triều Tông: “Vậy ngươi thả cái rắm gì đó? Không phải đồ của nhà ngươi, ngươi có thể tùy tiện nói cho đi vậy à?”
Mai Lâm Thịnh lại nói chen vào, “Vương gia, đều là người một nhà, không nên phân biệt cái gì đồ của nhà ngươi, đồ của nhà ta, tất cả đều muốn nghĩ cho đại cục.”
Thương Triều Tông: “Người một nhà? Nói rất hay, vậy lão bà của Mai huynh phải chăng cũng có thể không phân biệt với bản vương rồi?”
Lời này vừa ra, Bành Ngọc Lan đang uống bị sặc, kém chút phun hết rượu ra ngoài, mở hai mắt to lên nhìn, vẻ mặt khó có thể tin nhìn Thương Triều Tông, không nghĩ tới con rể của nàng thế mà có thể nói ra lời như vậy ở ngay trước mặt nàng, bình thường nhìn xem rất có phong phạm hoàng tộc, làm sao lại có thể nói ra được lời nói hạ lưu như vậy?
Phượng Lăng Ba ngược lại là có thể lý giải, ngốc ở trong quân ngũ đã quen, không muốn khắc chế mà nói, nói chút tục tĩu không tính là gì?
Phượng Nhược Nam một mực trầm mặc cũng nhịn không được hung hăng nhìn chằm chằm Thương Triều Tông một chút.
Ngưu Hữu Đạo vui tươi hớn hở nâng chén lên với Phong Ân Thái, người sau bất đắc dĩ nâng chén lên phụng bồi.
Mai Lâm Thịnh lại không tiện lôi lão bà của Thương Triều Tông, cũng chính là tôn nữ của