Chương 424: Thắng bại chưa định
Edit: Luna Huang
Mỗi lần nhắc tới chuyện cưới gả này, Thương Thục Thanh đều rất gượng gạo, có điều với Mông Sơn Minh thì không giống như vậy, nàng biết Mông Sơn Minh là thật sự quan tâm tới nàng, mà không phải là những người rảnh rỗi nhiều chuyện giả đò hỏi han quan tâm kia.
Ở trong mắt nàng, lúc này Mông Sơn Minh vẫn như là một trưởng bối đang còn hối thúc nàng cưới gả, có điều gần đây Mông Sơn Minh cứ hay nhắc đến chuyện này, buộc nàng không thể không cho câu trả lời thẳng thắn, “Nữ nhi ở trên thế gian này, có mấy ai có thể tự quyết định được hôn sự của mình? Mông bá bá, ngài cho con được một lần làm người có thể tự quyết định kia đi!”
“Nha đầu này!” Mông Sơn Minh khẽ than thở, không nói gì nữa.
. . . . . .
Bắc Châu, phủ thứ sử, trong một gian đình đài lầu các, có một đám quan viên địa phương cùng một đám học sinh nhìn rất trẻ tuổi, đang ngồi vây quanh ở hai bên Thiệu Bình Ba, cùng Thiệu Bình Ba đàm luận.
Mấy quan viên địa phương này, đều là những người có chiến tích trong kinh doanh ở địa phương một năm qua. Hàng năm, Thiệu Bình Ba đều sẽ giành ra thời gian, tự mình đi tiếp kiến những quan viên này, không phải là dạng tiếp kiến thông thường thôi, mà đích thân hắn tự đưa thiếp mời mời đến đây.
Mời tới ca ngợi tự nhiên là không cần phải nói, đối với những người này, dù trong tay còn hơi túng thiếu, nhưng Thiệu Bình Ba vẫn không tiếc trọng thưởng, dốc hết khả năng, giúp cho những quan viên này giải quyết được nỗi lo vấn đề sinh hoạt về sau.
Về phần một nhóm học sinh trẻ tuổi kia, thì là những người đến từ “Lăng Ba học phủ”, đến từ học phủ do chính tay Thiệu Bình Ba sáng tạo nên. Hàng năm, Thiệu Bình Ba đều sẽ giành tinh lực, đi ra ngoài lựa chọn một số thiếu niên thích hợp đưa về dạy dỗ, mà những lão sư giảng dạy trong học phủ kia, cũng đều là những người hắn đích thân tỉ mỉ lựa chọn, chào mời từ các địa phương đưa về.
Năm đó, Đại Thiền sơn cảm thấy hắn tiêu xài tiền bậy bạ, Thiệu Đăng Vân cũng không hiểu cách làm này của hắn, thế cục hay thay đổi, đi làm cái này thì có được ích lợi gì? Lại nói, học sinh học tập đều có quan viên tương quan dạy bảo, ngươi lập ra một cái học phủ độc lập ở bên ngoài là sao? Còn đào một vài tướng lĩnh dưới trướng của hắn tới làm lão sư nữa.
Thiệu Bình Ba giải thích cho phụ thân hắn rằng, chúng sinh bị vây khốn ở loạn thế quá lâu, đã mất hết chính kiến, vì thế, dưới loạn thế này cần phải tạo ra một nhóm người mới, một nhóm người có tư tưởng mới, có năng lực mới, để trở thành tương lai của Bắc Châu, tương lai của Thiệu gia, thậm chí là tương lai của cả thiên hạ nữa, cũng có thể gửi gắm hi vọng ở trên những người này, mà những người này đều là học sinh của ta!
Bảy tám năm trôi qua, trải qua những năm này bồi dưỡng, lứa học sinh đầu tiên tiến vào học phủ học rốt cuộc cũng đã xuất phủ, một bộ phận am hiểu quân sự, đã được hắn đưa tới quân đội, số còn lại là những người trẻ tuổi tinh thần phấn chấn ở trước mắt này.
Sau khi cùng một đám quan viên trò chuyện một lúc sau, Thiệu Bình Ba đưa tay chỉ về phía những quan viên này, rồi quay sang trịnh trọng nhắc nhở đám học sinh đang ngồi ở bên cạnh: “Ra thực tế thì sẽ không giống như những gì các ngươi được học trong sách vở, cũng không giống những gì trong miệng lão sư học phủ giảng, thực hành thực tế mới chân chính là bài học cho các người, cũng là lão sư tốt nhất cho các ngươi. Sau khi các ngươi đến địa phương làm việc, các ngươi sẽ phát hiện, khi thao tác thực tế thì sẽ không giống như trong tưởng tượng, sẽ có sự khác biệt rất lớn giữa tưởng tượng với trực tiếp đối mặt giải quyết vấn đề.”
“Trong quá trình này, sẽ gặp phải rất nhiều khó khăn, sẽ có những khó khăn mà các ngươi chưa từng nghĩ tới bao giờ, dù ở trong học phủ cũng không có cách nào thấy được, nhưng ta hi vọng các ngươi có thể kiên trì. Học được cách quan sát căn nguyên của những khó khăn đó, học được cách giải quyết khó khăn, học được cách khắc phục khó khăn, đối mặt với khó khăn thì vĩnh viễn luôn có lòng tin và dũng khí sẽ giải quyết được nó, vượt qua ngăn trở, mới không phụ với hai chữ ‘Lăng Ba’* này!”
“Vâng!” Một đám người trẻ tuổi tràn đầy lòng tin cất cao giọng dạ ran.
“Nói ‘vâng’ ngoài miệng là vô dụng, cái ta muốn thấy chính là sẽ có bao nhiêu người mang được thành tích tới gặp ta!” Thiệu Bình Ba vừa cười nói vừa có ý nhắc nhở, chợt lại đưa tay ra mời đám quan viên: “Chư vị, mời đi theo ta dùng cơm!”
Một đám quan viên lập tức khách khí đi theo.
Hàng năm, vào ngày này, Thiệu Bình Ba đều sẽ đích thân mở yến tiệc chiêu đãi những người này, trên yến tiệc cũng sẽ để cho những người này phát biểu ý kiến riêng, hắn muốn nhân cơ hội để hiểu rõ một số vấn đề của Bắc Châu.
Ngoài ra lần này hắn còn muốn đưa đám học sinh này cho những quan viên kiệt xuất này mang đi, để bọn hắn được ra ngoài rèn luyện.
Một đám người trẻ tuổi thì chắp tay đưa tiễn.
Ra khỏi đình đài lầu các, lúc đi qua cửa viện, Thiệu Bình Ba dừng bước, quan viên đi theo cũng ngừng bước.
Ở cửa viện, có hai tên hạ nhân đang xách theo hộp cơm đi ra.
Giờ này mà đã ăn xong rồi? Thiệu Bình Ba ngẩng đầu nhìn sắc trời, đi tới, cản hai tên hạ nhân lại, hỏi: “Đại nhân dùng xong cơm trưa rồi sao?”
Một tên hạ nhân nói: “Bẩm, đại nhân say mê xem địa đồ, ngay cả bữa sáng cũng không đụng, cái này là bữa sáng đưa qua giờ lại mang về.”
Địa đồ ư? Thiệu Bình Ba nhíu nhíu mày, gần nhất hắn biết Thiệu Đăng Vân đang một mực thu thập tin tức về tình hình chiến đấu ở Nam Châu, phụ thân chú ý đến cái này hắn có thể hiểu được, chỉ là ngay cả cơm cũng không ăn thì không khỏi hơi quá đi.
Hắn quay đầu lại phất tay ra hiệu cho Thiệu Tam Tỉnh một chút.
“Chư vị đại nhân mời đi theo ta.” Thiệu Tam Tỉnh thay hắn đưa tay ra mời, dẫn đám quan viên tới chỗ mở tiệc chiêu đãi.
“Hai người các ngươi đi theo ta.” Còn Thiệu Bình Ba thì dẫn hai tên hạ nhân xách hộp cơm đi theo tới nội viện.
Đến cửa ra vào gian phòng chính, Thiệu Bình Ba nhìn vào trong phòng, quả nhiên bắt gặp Thiệu Đăng Vân đang đứng đó nhìn địa đồ suy nghĩ, thỉnh thoảng cắm cái lá cờ lên trên địa đồ, tựa hồ như đang thôi diễn* lại tình hình giao chiến. (* tưởng tượng lại)
Thiệu Bình Ba cầm lấy hộp cơm trong tay hạ nhân, rồi bảo hạ nhân lui xuống trước, một mình hắn mang đi vào, để hộp cơm trên bàn, mở ra, sau khi dọn đồ ăn ra xong, đợi cho đến khi ánh mắt Thiệu Đăng Vân dịch chuyển khỏi địa đồ, chú ý tới hắn, mới tiến lên trước nói: “Phụ thân, không cần phải vội vã như vậy, trước hết nhét đầy cái bao tử đã, có nhiều thời gian từ từ tìm hiểu mà.”
Hắn có thể hiểu được tâm tình của một người tướng lĩnh chỉ huy, chỉ trong mấy ngày thời gian 80 vạn nhân mã liền đã bị giải quyết, lúc hắn nghe tới cũng rất là kinh hãi, huống chi là người làm tướng lĩnh như phụ thân hắn này, khẳng định là rất muốn biết rõ chân tướng trận đánh này.
Lại thêm, đây cũng là trận đánh đầu tiên sau khi Mông Sơn Minh rời núi, thân là bộ hạ cũ của Mông Sơn Minh, tránh không được sẽ chú ý tới.
Thiệu Đăng Vân lại quay sang nhìn địa đồ, than thở nói: “Mông soái đúng là Mông soái, bảo đao không bao giờ cùn, một trận đánh này thật sự đẹp mắt, khiến cho người ta mở rộng tầm mắt!”
Thiệu Bình Ba lại chú ý ở một điểm khác, “Điểm mấu chốt của trận