Chương 427: Quả thực giống như là chữ viết của Ngưu Hữu Đạo.
Edit: Luna Huang
Bên này vừa mới từ trong xoắn xuýt đưa ra quyết định, bên ngoài liền có tiếng đập cửa truyền đến, Lam Nhược Đình đi ra mở cửa.
Ngoài cửa, Bạch Diêu đang đứng bên cạnh thủ vệ, bình tĩnh nói: “Lam tiên sinh, chuẩn bị xuất phát.” Ánh mắt lướt qua mặt Lam Nhược Đình, phát hiện Lam Nhược Đình còn chưa rửa mặt tẩy đi bụi bặm dính trên mặt.
“Được!” Lam Nhược Đình mỉm cười đáp ứng.
Bạch Diêu tiến lên một bước, mắt liếc nhìn sơ qua Thương Triều Tông cùng Thương Thục Thanh ở trong phòng, cũng không nhiều lời nói cái gì, sau đó quay người rời đi, hắn ít nhiều gì cũng biết sư môn đang tính làm gì với những người này.
Lam Nhược Đình cho thủ vệ một ánh mắt, rồi lui về lại trong phòng, lần nữa đóng cửa, cùng hai huynh muội thương nghị đôi chút, rồi mỗi người riêng phần mình đi lấy khăn lông ướt tùy tiện lau lau mặt, sau đó cùng nhau đi ra cửa.
Ba người bên này vừa mới ra khỏi phòng, đám người Bành Hựu Tại bên kia cũng lần lượt đi ra.
Thương Triều Tông tiến tới nghênh đón, ngăn Bành Hựu Tại lại.
Bành Hựu Tại dừng bước, một đám người đi theo sau lưng cũng ngừng bước, đều cùng nhìn Thương Triều Tông đang đứng ngăn ở phía trước, tuy người sau đường đường là Dung Bình quận vương, nhưng trong mắt đám người này, vẫn ẩn dấu vẻ cao cao tại thượng, lạnh nhạt, trong lòng có chứa sự miệt thị.
Bành Hựu Tại mỉm cười: “Vương gia có việc gì sao?”
Thương Triều Tông không nói gì, chỉ giũ trang giấy kèm theo trong phong thư kia ra, đưa cho hắn.
Bành Hựu Tại hơi nhíu lông mày lại, không biết cái quỷ gì, từ từ đưa tay ra cầm lấy trang giấy, nhìn Thương Triều Tông từ trên xuống dưới chút sau đó mới nhìn lên trang giấy, nội dung trên trang giấy rất đơn giản, liếc qua liền thấy ngay.
Lãnh hội được tin tức trong tờ giấy, nhất là nhìn thấy ba chữ kí tên ‘Ngưu Hữu Đạo’ ở trên tờ giấy kia, lông mày Bành Hựu Tại co giật một cái. Cái tên này xuất hiện ở dưới loại tình huống này, đối với Bành Hựu Tại mà nói, rất có phân lượng, rất cho hắn áp lực.
Ngưu Hữu Đạo đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi, bây giờ tên của hắn lại xuất hiện ở trên tờ giấy này, cái tên này gây xúc động cho hắn, là bởi vì, cái người này một mực luôn khiến lòng hắn căng thẳng.
Mặt Bành Hựu Tại không lộ ra biểu cảm gì, ngước mắt lên, nhìn vào mắt Thương Triều Tông, hỏi: “Vương gia đưa cho bản tọa xem thứ này là có ý gì?”
Thương Triều Tông: “Ta cũng vừa mới được nhìn thấy.” Đây cũng không phải là nói dối.
Bành Hựu Tại lại đưa lên nhìn vết mực, thấy cũng không phải là vừa mới viết, bèn hỏi: “Ở đâu ra?”
Thương Triều Tông: “Không biết ở đâu ra, sau khi chúng ta tiến vào phòng, thì đã thấy nó được đặt nằm ở trên bàn trong phòng rồi.”
Bành Hựu Tại cấp tốc nghiêng đầu liếc nhìn chung quanh, cũng không thấy có bất kỳ ai khả nghi, tiện tay đưa trang giấy cho Trần Đình Tú ở bên cạnh xem qua, cũng cho Trần Đình Tú một cái ánh mắt.
Trần Đình Tú cúi đầu xem xét nội dung trên tờ giấy, lông mày cũng nhảy lên một cái, sau đó chuyền trang giấy cho các trưởng lão khác xem, còn hắn thì quay người bước nhanh rời đi.
Bành Hựu Tại thu hồi ánh mắt trên mặt Thương Triều Tông, không có nói nhiều cái gì, quay người trở về lại phòng trong dịch trạm, một đám người đi theo sau.
Đối với Bành đại chưởng môn mà nói, chuyện này đơn giản chỉ có hai cái khả năng, hoặc là đám người Thương Triều Tông giả xạo, hoặc là đúng như lời Thương Triều Tông nói, thật sự là sau khi vào phòng mới phát hiện tờ giấy này.
Nếu thật sự là cái sau mà nói, nếu thật sự là tin tức Ngưu Hữu Đạo đưa tới, vậy vấn đề liền lớn.
Dưới tình huống người Thiên Ngọc môn đề phòng sâm nghiêm như vậy, mà Ngưu Hữu Đạo lại có thể tuỳ tiện đưa thư vào, lại còn đưa vào đúng căn phòng lâm thời chỉ định cho Thương Triều Tông nữa, điều này có ý vị gì? Vấn đề này rất là nghiêm trọng!
Rất nhanh, đệ tử Thiên Ngọc môn có động tác, đám người Thương Triều Tông đang đứng ở trong dịch trạm chính mắt nhìn thấy toàn bộ tiểu lại trong dịch trạm bị khống chế lại. Một đám tiểu lại nơm nớp lo sợ, không biết chuyện gì đang xảy ra.
Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình nhìn nhau, hai người lòng dạ biết rõ, Thiên Ngọc môn đây là muốn điều tra tất cả người trong dịch trạm này qua một lần.
Đây cũng là mưu kế vừa rồi Lam Nhược Đình đưa ra, cố ý tạo áp lực cho Thiên Ngọc môn!
Lam Nhược Đình minh bạch, đổi lại là người khác nói, Thiên Ngọc môn chắc chắn là không tin, nhưng mà với Ngưu Hữu Đạo thì khác, thủ đoạn của Ngưu Hữu Đạo Thiên Ngọc môn đã lãnh giáo qua, như ở Tề quốc kinh lịch qua đủ loại phong ba, còn có thể sống xót trở về, cũng mang chiến mã vượt mức yêu cầu trở về chính là một ví dụ. . . . . .
Trong một gian phòng, Bành Hựu Tại đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, hờ hững nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
Mấy vị trưởng lão chuyền tờ giấy thay phiên nhau đọc, mặc kệ là thật hay giả, nhưng nội dung viết trong đó khiến tâm tình bọn hắn có chút nặng nề, nếu Kim Châu thật sự muốn tiến đánh Nam Châu mà nói, Thiên Ngọc môn sợ là sẽ phải đối mặt với tai hoạ ngập đầu.
Làm ra chuyện lớn như vậy, lại tọa trấn Nam Châu không vững, không khống chế nổi Nam Châu, Thiên Ngọc môn ở trong mắt tam đại phái liền không có giá trị, triều đình Yến quốc tất nhiên muốn thừa cơ hội bức bách tam đại phái tiêu diệt Thiên Ngọc môn, hậu quả này Thiên Ngọc môn không thể tiếp nhận!
“Phong sư đệ, ngươi nhìn kỹ lại một chút xem.” Đang đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía đám người, Bành Hựu Tại chầm chậm lên tiếng.
Trang giấy được chuyền lại tới tay Phong Ân Thái, Phong Ân Thái ngưng nghẹn một trận, nhịn không được hỏi: “Chưởng môn, không phải ngài hoài nghi thư này là do ta giở trò quỷ đó chứ? Đúng, ta đúng là huynh đệ kết bái vơi Ngưu Hữu Đạo không sai, nhưng ta còn không đến mức chỏ tay ra ngoài đi lừa gạt. . .”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi.” Bành Hựu Tại quay người lại cắt ngang giải thích của hắn, nhìn tờ giấy trong tay hắn hất cái cằm một cái, “Ngươi là ai ta biết rõ, ngươi còn không đến mức phản bội sư môn, ta bảo ngươi nhìn thử xem, là bởi vì ngươi có quen biết Ngưu Hữu Đạo, bảo ngươi nhìn xem coi đây có phải là chữ viết của Ngưu Hữu Đạo hay không thôi.”
Thì ra là như vậy! Phong Ân Thái đã hiểu, nỗi lo lắng trong lòng cũng buông xuống, lần nữa cầm trang giấy lên, quan sát một lúc sau, hơi có chút do dự nói: “Bút tích của Ngưu Hữu Đạo ta từng xem qua, chữ viết của hắn rất có phong cách riêng, cái này quả thực giống như là chữ viết của Ngưu Hữu Đạo, có điều ta không thể xác nhận có ngụy tạo hay không.”
Hắn cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng, nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự có thể coi phòng ngự của Thiên Ngọc môn như không, thì sau này sẽ ra sao nữa không biết chừng?
Bành Hựu Tại đảo mắt qua đám người, hỏi “Chuyện này các ngươi cảm thấy thế nào?”
Có người nói: “Chưởng môn sư huynh, không phải ngài xem chuyện này là thật đó chứ? Kim Châu sao có thể tiến đánh Nam Châu được? Vạn Động Thiên Phủ đang thật tốt tự dưng đi liều mạng với chúng ta làm gì, trừ phi đầu óc có bệnh còn tạm nói được!”
Có người khác nói: “Không sai, chúng ta nắm được Nam Châu, Kim Châu sẽ có một minh hữu cường đại hơn, việc này đối với Vạn Động Thiên Phủ cũng có lợi, ta thực sự nghĩ không ra Vạn Động Thiên Phủ có lý do gì đi phá hư cục diện này, gây tổn hại cho lợi ích của chính bọn hắn, đây là chuyện hoàn toàn không có khả năng xảy ra.”
Mọi người đều lao nhao, đều cảm thấy không có khả năng, duy chỉ