Chương 429: Vạn Động Thiên Phủ có khách đến
Edit: Luna Huang
Bạch Diêu vừa rời đi, trong phòng ba người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Bành Hựu Tại vội vã rời đi, nơi này lại phải quay về lại thành Thượng Bình, cái này hẳn là sẽ không vô duyên vô cớ như vậy, ba người đều cảm giác được có chuyện gì đó không đúng.
Thương Thục Thanh thử hỏi, “Phải chăng tờ giấy mà Đạo gia lưu lại đã phát huy tác dụng?”
Chịu thua! Thương Triều Tông cùng Lam Nhược Đình cũng như lọt vào trong sương mù, không có cách nào giải đáp.
“Thu thập một chút rồi đi thôi!” Thương Triều Tông chần chờ một lúc rồi nói, Thiên Ngọc môn bảo hắn đi đâu, hắn liền phải đi đó, thân bất do kỷ, đã không có lựa chọn nào khác.
Thu thập xong, một nhóm đi ra ngoài dịch trạm, đệ tử Thiên Ngọc môn cũng đang khẩn cấp tập hợp.
Phượng Nhược Nam cũng đi ra, Thương Triều Tông đi đâu, nàng cũng đi theo đó, vừa phải đối mặt với sự không bằng lòng của Thiên Ngọc môn, vừa phải xấu hổ khi không biết làm sao đối mặt với Thương Triều Tông, không hợp với ai được cả, trong lòng chua xót, cô đơn lẻ bóng, một mình sống một gian.
Nàng không ngốc, đến lúc này rồi, nàng há không biết ngoại công và phụ mẫu nàng đang còn liên thủ, đối phó trượng phu nàng, nàng không biết nên làm gì bây giờ? Trở mặt với phụ mẫu của nàng sao?
Nàng từ từ đi lại gần chỗ Thương Triều Tông bên này, Lam Nhược Đình chắp tay chào, y nguyên vẫn bảo trì cung kính. Còn Thương Triều Tông chỉ lạnh lùng liếc cái, tựa hồ làm như không nhìn thấy, hừ lạnh không thèm để ý.
Trong lòng Phượng Nhược Nam rất khó chịu, Thương Thục Thanh ngược lại tiến tới, đưa hai tay nắm lấy tay của nàng, ôn nhu gọi: “Tẩu tử.”
“Ừ!” Phượng Nhược Nam cười gượng ép ừ một tiếng.
Hơi lưu tâm quan sát một chút, mấy người Thương Triều Tông đều đã nhìn ra, sắc mặt một đám cao tầng Thiên Ngọc môn đều có chút ngưng trọng, mà ánh mắt những vị cao tầng kia, rõ ràng thỉnh thoảng liếc nhìn về phía bên này, ánh mắt có vẻ phức tạp.
Cái này càng khiến cho ba người xác định chắc chắc là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Thiên Ngọc môn phong tỏa tin tức bọn hắn, ba người còn chưa được biết triều đình đã sắc phong Thương Triều Tông lên làm thứ sử Nam Châu.
Tất cả nhân viên đã tập hợp đông đủ, theo 1 tiếng ra lệnh ‘xuất phát của Trần Đình Tú, tất cả cùng trở mình lên ngựa, một đám người cưỡi ngựa xông ra khỏi dịch trạm, dọc theo đường cái ‘ù ù’ nhanh chóng chạy ngược trở về. . .
Lúc nửa đêm, Trên đầu tường thành Trường Bình thành, ánh lửa hừng hực, cửa thành được mở ra, Thương Triều Tông dẫn theo một đoàn nhân mã ù ù chạy vào thành, phá vỡ sự yên tĩnh dưới bóng đêm trong thành, khiến cho không ít bách tính đốt đèn đuốc sáng lên.
Vẫn là trạch viện ban đầu, đám Thương Triều Tông lại bị đưa về trạch viện trước đó giam lỏng bọn hắn.
Một đêm đầy tâm tư, không ít người khó mà ngủ được, đám người Thương Triều Tông cũng y như vậy, còn đang ngồi phỏng đoán xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đêm khuya khó ngủ, Thương Triều Tông lui tới quanh quẩn một chỗ ở trong đình viện, dưới ánh trăng y phục thấm sương đã có chút ẩm ướt.
Phượng Nhược Nam từ trong phòng đi ra, trên tay cầm một cái áo choàng đi tới, đi đến bên cạnh Thương Triều Tông tung ra, phủ thêm trên đầu vai cho Thương Triều Tông.
Thương Triều Tông quay đầu sang, liền đưa tay lột áo choáng trên đầu vai xuống, rất không khách khí ném ngược trở lại trước ngực Phượng Nhược Nam, “Không dám cực khổ ngài, ta không nhận nổi đâu!”
“Ca!” Thương Thục Thanh bước nhanh đi tới, trừng mắt lên với Thương Triều Tông, trong giọng nói có ý trách cứ.
Phượng Nhược Nam răng ngà cắn lấy môi, ôm áo khoác im lặng quay người rời đi.
Lam Nhược Đình đứng dưới mái hiên, nhìn thấy một màn này, cũng thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
“Nhưng chuyện này có liên quan gì đến tẩu tử đâu, tẩu tử có thể làm được gì sao?” Thương Thục Thanh nhỏ giọng khiển trách Thương Triều Tông.
Thương Triều Tông: “Từ đầu chí cuối, nàng ta có nói giúp chúng ta một câu nào sao? Ta không yêu cầu nàng giúp ta cái gì, chí ít đứng ra nói một câu cũng không được sao? Nàng có coi ta là trượng phu của nàng sao? Nàng có coi chúng ta là người một nhà sao?”
Tuy biết ca ca nói như vậy chỉ là đang nói nhảm, thế nhưng chuyện này nói một hai câu là không thể không rõ, Thương Thục Thanh cũng không tiếp tục lý luận nữa, bước nhanh chân đi tới gian phòng của Phượng Nhược Nam.
Đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Phượng Nhược Nam đang đứng ở bên cạnh ngọn đèn, thần sắc si ngốc, ngơ ngác nhìn chằm chằm ngọn đèn cháy sang, yên lặng rơi lệ.
Đóng cửa, quay người lại, Thương Thục Thanh đi đến trước mặt Phượng Nhược Nam, nắm lấy tay Phượng Nhược Nam, ôn nhu nói: “Tẩu tử, đừng khóc, mấy lời ca nói đó chỉ là nói nhảm, tẩu đừng để trong lòng, không có chuyện gì đâu, chuyện qua đi là tốt đẹp lại thôi. Đừng khóc.” Nàng đau lòng, giúp tẩu tử lau nước mắt.
Phượng Nhược Nam lập tức chạnh lòng, ôm lấy Thương Thục Thanh, cố nén tiếng khóc, nức nở, một bụng chua xót không thể thổ lộ ra hết, đều hóa thành vô tận nước mắt.
“Tẩu tử, không có chuyện gì, thật sự không có chuyện gì đâu.” Thương Thục Thanh ôm nàng trấn an, nước mắt cũng chảy dài theo.
Đối phương khóc nức nở đè nén cực độ như vậy, thật sự khiến nàng cảm thấy đau lòng, nàng lúc nào thấy tẩu tử khóc như thế này bao giờ? Đây còn là vị nữ tướng quân hiên ngang trùng sát trong thiên quân vạn mã, dù cho chịu một đao cũng không cau mày kia nữa sao?
Trời đã sáng, thân vệ từ bên ngoài nhanh chóng chạy tới, ở bên ngoài bẩm báo với Thương Triều Tông bên trong: “Vương gia, Mông soái đã trở về.”
“Ở đâu?” Thương Triều Tông đại hỉ, bên tai đã nghe được tiếng bánh xe lăn, nhìn lại, bắt gặp La An đang đẩy Mông Sơn Minh không nhanh không chậm đi tới.
Thương Triều Tông lập tức vọt tới, Lam Nhược Đình cũng nhảy vọt xuống bậc tam cấp, hai người lần lượt vọt tới đứng trước mặt Mông Sơn Minh, đều mừng rỡ như điên.
“Mông bá bá!”
“Mông soái, ngài không sao chứ?”
Nghe được động tĩnh,Thương Thục Thanh mở cửa đi ra, cũng mang theo kinh hỉ xách váy chạy tới, vừa chạy vừa vui mừng reo gọi, “Mông bá bá!”
Mông Sơn Minh khoát khoát tay áo, biểu thị không có việc gì, lại quay đầu sang La An ra hiệu một chút, La An lập tức buông xe lăn ra, đi ra cửa viện trông chừng.
“Mông soái, đã biết rõ tình hình, cớ sao lại giấu giếm chúng ta? Ngài làm như vậy, để chúng ta làm sao có thể an tâm cho được?” Thương Triều Tông đau lòng nhức óc nói.
“Không nói chuyện này nữa.” Mông Sơn Minh đưa tay dừng lại, bây giờ nói cái này cũng không có ý nghĩa gì, mọi người lòng dạ biết rõ là được, không cần thiết lại so đo làm gì, hiện tại hắn quan tâm là cái khác, thần sắc ngưng trọng: “Vương gia, vì sao lại quay trở về rồi?” Ánh mắt nhìn thẳng vào Lam Nhược Đình, “Lạc Thiếu Phu một thế anh minh, như thế nào dạy dỗ ra một đứa học sinh hồ đồ không biết nặng nhẹ như ngươi thế này, vì sao không có khuyên giải ngăn vương gia trở về?”
Hắn không tiếc hi sinh bản thân, chính là hi vọng bên này hiểu rõ đại cục, bây giờ lại chạy trở về, hắn tưởng rằng vì hắn mà quay trở về, khiến trong lòng hắn vừa vui lại vừa giận, còn kém chút trách cứ cả Thương Triều Tông hồ đồ.
“Mông bá bá, ngài hiểu lầm Lam tiên sinh rồi, sở dĩ quay trở về là có lý do khác, không