Chương 439: Không còn đường lui
Edit: Luna Huang
Trong phòng không gian có hạn, một đám binh sĩ bị bức không thể làm gì khác, lòng kinh hãi vẫn phải xách vũ khí xông tới trước, dù nhìn thấy ở phía trước không ngừng có người bị ngã xuống, cũng phải giẫm lên thi thể rồi xông tới phía trước.
Binh sĩ tầng dưới chót có người nào phân rõ được thế cục gì, một chút cũng không biết gì cả, chỉ biết là nếu không phục tùng mệnh lệnh, sẽ chỉ bị chết thảm hại hơn, liền bắt đầu gào khóc xông lên phía trước.
Đám người Thương Triều Tông tức thì bắt đầu khẩn trương cao độ hơn, vung vẩy đao thương, liều mạng chống cự, không ngừng bị ép lùi sát vào góc tường, mắt thấy sắp phải đỡ hết nổi.
Ầm! Chợt có mấy cái bóng người bay từ ngoài phòng vào, đụng một đám người trong phòng ngã lăn.
Trong tiếng kêu thảm liên hồi, Viên Cương vung đao vọt vào, máu me khắp người, hắn từ trong đám người bên ngoài giết vào, chính hắn cũng không biết đoạn đường này bản thân hắn đã giết bao nhiêu người nữa, tóm lại là gặp người liền giết, phàm là những người cản đường, đều bỏ mạng ở dưới đao của hắn.
Sau lưng bị cắm mười mấy mũi tên, phía trước cũng bị trúng tên, có điều đã rơi xuống, trên thân cũng có vết đao thương, vết bị chặt hoặc là lỗ bị đâm.
Hắn luyện ngạnh khí công, trước mắt mới chỉ có thể chịu được vật cùn đập đánh, ngay từ đầu nhìn thấy có thật nhiều cung tiễn thủ như vậy cũng có lo lắng, cho nên mới giật cái cánh cửa làm khiên cản. Đằng sau đó cũng bị trúng tên, mới phát hiện, mặc dù thân thể không gánh được lợi khí công kích, nhưng lợi khí công phá làn da bên ngoài sau đã bị giảm bớt không ít lực đạo, cơ bắp dưới da hoàn toàn có thể kiềm chế được mũi tên, không cho nó tiếp tục thâm nhập vào sâu hơn, lúc này mới buông tay buông chân ra giết vào.
Bị trúng tên cũng là chuyện không có cách nào khác, một người đi đối mặt với nhiều người như vậy, còn có nhiều cung tiễn thủ như vậy, thì không cách nào ngăn cản hết được.
Khí thế hùng hổ, xông vọt vào trong phòng, như sát thần vung đao lại chém bay mấy người, mắt thấy Thương Triều Tông gặp phải tình thế nguy cấp, đang bị ép vào trong góc, Viên Cương nào dám buông lỏng, lập tức lại quơ Tam Hống Đao giết tới, giống như trảm sóng chém biển, giết ra một đường máu, một đường đầy tiếng kêu thảm.
Hắn lực lớn vô cùng, căn bản không ai cản nổi, đao thương của người công kích một khi đụng chạm với đao của hắn, vũ khí sẽ bị đập bay.
Tuy hắn bị máu nhuộm đỏ hết cả người, nhưng khổ người vẫn ở đó, rất dễ dàng phân biệt, đám người Thương Triều Tông liếc mắt qua, liền mừng rỡ, là Viên Cương, quả nhiên người của Ngưu Hữu Đạo đã tới, bên này đang liều mạng chống cự tự nhiên sĩ khí đại chấn.
Đột nhiên có người giết vào giải vây, huynh đệ Phượng thị sao có thể để cho Viên Cương giải vây thành công được, chuyện đã làm đến tình trạng này, Phượng gia đã không còn đường lui, gánh không nổi thất bại.
Phượng Nhược Tiết đột nhiên tung người nhảy lên một cái, chân đạp một cây cột trụ, lăng không bay nhào một cái, vượt qua đầu đám người phía dưới, run thương, hung hăng đâm một thương nhắm vào đầu Viên Cương.
Trong khi đang trùng kích, Viên Cương một đường phách trái bổ phải, chợt vung tay lên một phát, bắt được cán thương đang đâm tới phía trên, thuận tay nắm chặt cán thương kéo xuống một phát, rồi lại mạnh mẽ đâm lên lại một cái.
Rầm! Đầu thương đâm trúng vào phần bụng Phượng Nhược Tiết, hai mắt hắn lồi ra, giống như gặp phải một chùy nặng ngàn cân, ở giữa trời cuồng phún ra một ngụm máu.
Hắn không nghĩ tới khí lực của Viên Cương lại lớn đến tình trạng khủng bố như vậy, nếu trên người không có mặc chiến giáp phòng ngự, đoán chừng chắc phải bị đầu thương đâm xuyên người rồi.
Tay buông thả cán thương ra, cả người bị đánh bay về phía nóc nhà, đụng vào xà nhà rồi rơi xuống, lật nảy mấy cái trước mặt mấy người.
“Lão nhị!” Phượng Nhược Nghĩa kinh hô, cũng nhún người nhảy lên, chân đạp bả vai binh sĩ phía dưới, nâng thương chạy tới.
Đoạt thương cầm trên tay, Viên Cương vung cán thương một vòng thật mạnh, âm thanh bang bang vang lên, nhân mã vây công bị quét bay một mảnh, người bị quét trúng, không phải thổ huyết thì chính là gãy mất xương cốt.
Phượng Nhược Tiết thổ huyết dậm chân lảo đảo bò dậy, đao quang trong tay Viên Cương đã vẩy qua.
“A!” Phượng Nhược Tiết đang quay người tính chạy chợt kêu lên thê lương thảm thiết, lại nằm xuống trên sàn, đã đứt thành hai đoạn, ngay cả người lẫn giáp bị chém nghiêng từ vai xuống thành hai nửa, một đao phá giáp.
“Nhận lấy cái chết!” Phượng Nhược Nghĩa trợn trừng hai mắt gầm thét.
Viên Cương vung cán thương trong tay về sau chặn đánh.
Chát! Hai thương đụng nhau, Phượng Nhược Nghĩa tuột tay, thương bay ra, hai cổ tay bị chấn vỡ, tét thịt chảy máu, cả người cũng bị chính cán thương của mình đánh trúng, văng ra rơi xuống trong đám người.
Viên Cương tạm thời không có thời gian để ý tới, nóng lòng giải vây cho bọn người Thương Triều Tông.
Không gian trong phòng có hạn, lại tụ tập quá nhiều người, không cách nào tuỳ tiện sử dụng cung tiễn được, khiến cho Viên Cương không có kiêng kị cái gì, một tay đao bổ, một tay vung cán thương cuồng quét, chỗ hắn đến người lật người kêu thảm, rất nhanh liền dọn sạch sẽ đám người đang vây công chung quanh đám Thương Triều Tông.
Điểm mấu chốt là đối với một đám quân sĩ mà nói, Viên Cương quá kinh khủng, hơi đụng chút, bọn hắn không chết thì cũng tàn phế, trên thân bị cắm nhiều mũi tên như vậy còn có thể như người không có chuyện gì, ngay cả Phượng Nhược Tiết cũng đã bị giết.
Binh sĩ vây công đều sợ hãi, đều hoảng hốt lui ra.
Trong phòng thây phơi một mảnh, máu chảy từng dòng, Viên Cương đạp trên một đống thi thể bước tới, rốt cục tụ hội được với đám người Thương Triều Tông.
Đám người Thương Triều Tông từng người đều thở hồng hộc, Thương Thục Thanh vội hỏi: “Đạo gia đâu?”
Viên Cương không có đáp, thấy bọn hắn không có việc gì, lại quay người vung đao giết ra.
Trong phòng căn bản không ai lại dám đánh với hắn, tên bắn không ngã, thương đâm không lật, đao chặt không chết, cái này còn đánh thế nào, so với tu sĩ tên này còn đáng sợ hơn.
Trình độ nào đó mà nói, cũng đích thật là như vậy, tu sĩ bình thường tuy có pháp lực, nhưng tuyệt đối không có nhục thân mạnh mẽ như vậy, tu sĩ chỉ là khó tổn thương tới người hắn mà thôi, thật muốn đả thương như Viên Cương hiện tại, đoán chừng tu sĩ cũng đều không chịu đựng nổi, chỉ sợ đã sớm bị loạn đao chặt cho thành thịt vụn.
Lại thêm Viên Cương có sức lực lớn vô cùng, phảng phất như dùng không bao giờ hết vậy.
Thấy hắn lại đánh tới, một đám quân sĩ đều hoảng hốt chạy ra khỏi phòng.
Nông Trường Quảng cũng kéo Phượng Nhược Nghĩa đang còn gào thét chạy, hiện tại chạy là thượng sách, tạm tránh phong mang.
Viên Cương trước kia cũng không biết bản thân hắn có thể đánh được như vậy, vẫn là lần đầu cùng nhiều người đánh giáp lá cà như vậy.
Trong phòng trống trơn, tạm thời an toàn, mục đích của Viên Cương cũng đã đạt được, không tiếp tục ra truy sát nữa, lách trở về lại góc phòng, đứng ở trên đống thi thể chồng chất, hỏi: “Vương gia, các ngươi không có sao chứ?”
Bọn hắn tạm thời không có chuyện gì, ngược lại nhìn Viên Cương cảm thấy chính hắn mới là có chuyện, trên người có nhiều vết thương như vậy, phía sau lưng còn bị nhiều mũi tên đâm vào như vậy, nhìn thôi mà cả người sợ run.
Thương Triều Tông hỏi lại: “Viên gia, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì!” Viên Cương đáp lại một câu, lúc này mới có thể rảnh tay, bắt lấy mũi tên cắm ở sau lưng, rút ra từng cây.
Đang ngồi trong vũng máu chống thương thở yếu ớt Mông Sơn Minh gật đầu nói: “Viên huynh đệ thật là anh dũng cái thế, cái gì trong trăm vạn đại quân xông vào lấy thủ cấp tướng địch bất quá cũng chỉ là như vậy!”
Một phen chiến đấu, bộ xương già này của hắn thật sự là đã mệt mỏi quá sức, ý chí tử chiến mới đầu giờ đã mất, bỗng nhiên cảm giác hư thoát, chịu hết nổi.
Thương Thục Thanh thì lại hỏi: “Đạo gia tới rồi sao?”
Viên Cương sẽ không đi nói cái gì khác, hắn thủy