Chương 458: Điệp Mộng Huyễn Giới
Edit: Luna Huang
Người tụ tập ở bên ngoài Điệp cốc càng lúc càng nhiều, phân bố theo từng tốp từng tốp, ước chừng đã được khoảng mấy ngàn người, có đứng một mình, hoặc tụm năm tụm ba, hoặc hơn mười người tụ tập lại một nhóm.
Ngưu Hữu Đạo thỉnh thoảng quan sát bốn phía, dò xét, hoặc ngẩng đầu nhìn sắc trời, nếu như Vạn Thú môn suy tính thời gian không có sai mà nói, hắn ước chừng thời gian Điệp Mộng Huyễn Giới mở ra cũng đã sắp tới gần, bèn thuận miệng hỏi một câu, “Nhìn lượng người ở tại Vạn Thú thành, hẳn là số người đến đây tham dự Linh Thú hội phải có nhiều hơn chứ nhỉ.”
Quản Phương Nghi nói: “Điệp Mộng Huyễn Giới kỳ thật không có gì lạ, người mới đến mới muốn vào xem mở mang kiến thức một chút, giống như ngươi vậy, còn người đã xem qua rồi, lại chạy vào cũng không có ý nghĩa.”
Hồi lâu trước kia, nàng cũng đã từng tới, trước đó cũng đã nói cho Ngưu Hữu Đạo biết.
Nàng vốn không muốn đi vào nữa, nhưng Ngưu Hữu Đạo muốn đi vào, nàng thuần túy chỉ là đi cùng theo mà thôi.
Nghe nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo không khỏi nhìn vòng qua nàng ta về phía Vân Cơ, hỏi: “Tiền bối chưa từng vào sao?”
Vân Cơ có tâm tư riêng, không nói thật, “Chưa từng.”
Ngưu Hữu Đạo liền không hỏi thêm gì nữa, chống kiếm đứng ở đó, tâm tư lại đang chuyển động, vị sơn chủ này ở tu hành giới lâu như vậy, thế mà cũng là lần đầu đến ư?
Ánh mắt lại lướt qua bốn phía, lại không có thấy Hầu Kình Thiên, trong lòng càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ Xà Yêu này lần đầu tới mà cũng không cần mang thủ hạ đi cùng luôn sao?
Viên Cương đang đứng bên cạnh, ánh mắt thi thoảng liếc về phía chỗ đứng ở trên sườn núi nằm bên trái hai ngọn núi kia, khoảng cách có chút xa, nhìn không được rõ, hắn luôn có cảm giác là ba tên đệ tử Vạn Thú môn đang đứng ở trên sườn núi kia đang theo dõi bên này.
“Khó chịu quá, ta đi dạo dạo hoạt động một chút.” Viên Cương nói xong liền đi, cõng Tam Hống Đao trên lưng, đao được bao bộc ở trong miếng vải đen.
Quản Phương Nghi nhìn Ngưu Hữu Đạo một chút, không thấy Ngưu Hữu Đạo nói gì, vẻ mặt cũng không thay đổi.
Tên Viên Cương kia là người không thích nói nhiều, bình thường cũng chẳng bộc lộ tình cảm gì, nàng nhìn không thể hiểu được. Nhưng lúc Viên Cương mở miệng, mà Ngưu Hữu Đạo lại không phản ứng gì, thì nàng lập tức liền nhận ra, giữa hai nam nhân này luôn có một loại tâm ý hiểu rõ, phối hợp rất ăn ý, dần dần nàng cũng đã lĩnh giáo, ý thức được khả năng có vấn đề gì rồi, không khỏi chú ý tới những hành động của Viên Cương.
Một mực chú ý tới, những cũng không thấy Viên Cương làm cái gì, chỉ là đi tản bộ ở trong núi mà thôi, ngẫu nhiên bắt chuyện nói mấy câu với vài tu sĩ, cũng không hiểu hắn đang còn làm gì.
Tản bộ một vòng xong trở về, lúc tới đứng ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo hơi liếc mắt nhìn, Viên Cương khẽ âm thầm gật đầu, cho cái hồi đáp lại.
Đằng sau, ánh mắt Viên Cương lại nhìn về phía sườn núi kia, Ngưu Hữu Đạo thuận theo ánh mắt của hắn, nhìn sang, cũng chỉ nhìn thoáng một chút, liền dời mắt đi chỗ khác, bộ dáng như vô tình, khẽ nhịp nhịp ngón giữa bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm lên xuống hai lần, hai bàn tay để trên chuôi kiếm vẫn bất động.
Quản Phương Nghi lưu tâm để ý xem phản ứng của hai người, cũng thuận theo ánh mắt của bọn hắn, nhìn về phía đó, ở bên kia tựa hồ chỉ có đệ tử Vạn Thú môn mà thôi, hai người này đang tính làm cái gì vậy?
Mắt Vân Cơ cũng như có như không liếc nhìn Viên Cương, không biết vì sao, khi nàng vừa gia nhập vào nhóm bên này về sau, nàng cảm giác có cỗ khí tức gì đó đang áp chế lấy nàng, khiến cho tâm lý nàng có chút hoảng loạn, trong lòng nhịn không được dâng lên cảm giác e ngại mãnh liệt.
Đứng chung không đầy một lát sau, nàng liền xác nhận, cỗ khí tức kia là đến từ trên người Viên Cương, một cỗ khí tức có thể khiến cho linh hồn nàng run rẩy, phảng phất như có thứ gì từ hồng hoang viễn cổ ập tới, tùy thời có thể giẫm nàng một cước thành thịt nát vậy.
Lúc gió đảo hướng thổi về phía bên này, cỗ khí tức kia phủ xuống, càng khiến lòng nàng hãi hùng khiếp vía, thậm chí chân tay cảm giác như bị nhũn ra, có cảm giác như muốn quỳ xuống, thư phục hắn vậy.
Nàng biết rõ, nếu không phải bản thân đã khai mở linh trí, trở thành Yêu tu, có năng lực suy tính, có thể khống chế được hành vi của chính mình, thì sợ là đã thật sự quỳ xuống, thư phục ở dưới chân của nam nhân này rồi.
Nếu như khi động thủ, bị khí tức này bao phủ xuống, nàng đoán chừng thực lực của nàng còn sẽ bị suy giảm lớn hơn nữa.
Vẫn là lần đầu tiên nàng có loại cảm giác sợ hãi này, trong nội tâm kinh nghi bất định, không biết ở trên người nam nhân này có thứ gì, lại có thể sinh ra lực áp chế cường đại như vậy đối với nàng. . . . . .
O.ong! Đám người đang chờ trong núi đột nhiên toàn bộ ồn ào lên, đều cảm giác mặt đất khẽ chấn động một cái, giống như phát sinh động đất vậy, nhưng cũng không có gió gì, không khí tựa hồ cũng ngưng trệ, chim chóc sợ hãi kêu to bay đi.
Ánh mắt của mọi người trong núi lần lượt đồ dồn về phía giữa hai ngọn núi sừng sững như kiếm, nhìn thấy mây mù lượn lờ trong núi dần dần phập phòng, dâng trào, tựa hồ như có con quái vật khổng lồ gì đang quấy ở trong đó, đám người mở pháp nhãn ra xem, nhưng lại không nhìn thấy có bất luận con gì đang quấy phá cả.
Rất nhanh, ánh mắt mọi người lại lần lượt đổ dồn lên phía trên không, ánh nắng chói mắt, bèn nhao nhao híp mắt lại, quan sát theo dõi mặt trời giữa không trung.
Viên Cương chỉ nhìn lên không một chút, rồi lại đột nhiên nhìn bốn phía cảnh giác.
Mặt trời giữa không trung đột nhiên xuất hiện vết khuyết, bị bóng đen không biết từ chỗ nào xuất hiện dần dần nuốt lấy, diện tích bóng đen dần dần mở rộng.
Theo thời gian trôi qua, giữa thiên địa dần dần rơi vào một mảnh mờ mờ tối, khiến cho chúng sinh đang ngước nhìn cảm giác bản thân mình thì ra nhỏ bé như vậy.
Một quả cầu đen chiếm lĩnh ở giữa mặt trời, từ xa xa nhìn lên không, trông giống như một con mắt tà ác đang chăm chú quan sát chúng sinh, con mắt đen như mực xung quanh bao một vòng vàng lóa mắt. (* nhật thực ý)
Đúng lúc này, trong mây mù giữa hai ngọn núi xuất hiện một chút sáng tỏ, giống như có một chút ánh sáng phảng phất từ trong hư không xa xôi chiếu ra vậy, cấp tốc to lên, trong như từng tấm mở mạng nhện gộp lại, lại như một viên thủy tinh cầu, nằm ở giữa hai ngọn núi.
Màn sáng như gợn sóng lơ lửng ở giữa hai ngọn núi, thiên địa chung quanh chìm trong hắc ám, rất dễ nhìn thấy, vừa xinh đẹp vừa lại mê huyễn.
Một màn này khiến cho Viên Cương, người luôn tỉnh táo quan sát bốn phía cũng nhịn không được choáng váng, theo lời hắn mà nói, cái này quá vô lý không có khoa học.
Tình huống kỳ huyễn như vậy, cũng khiến Ngưu Hữu Đạo chân chính được mở rộng tầm mắt, cảm giác chuyến đi này rất không tệ, không khỏi hít một hơi lẩm bẩm, “Đại Thiên thế giới quả thật không thiếu cái lạ a!”
Quản Phương Nghi đáp lại: “Cửa vào Điệp Mộng Huyễn Giới đã mở ra!”
Viền quanh mặt trời một bên bị biến mất, một bên lại trở nên to ra, rõ ràng bóng đen che lấp mặt trời đang còn dịch chuyển ra khỏi.
Theo ánh sáng giống như bình minh dần dần khuếch tán ra giữa thiên địa, màn sáng ở giữa hai ngọn núi cũng dần dần mất đi vẻ xinh đẹp, biến thành một màn trông giống như màn nước bình thường vậy, không có gì đặc biệt, đang rung động chập chờn.
Khi bóng đen che chắn mặt trời hoàn toàn biến mất, giữa thiên địa như vừa mới tỉnh mộng vậy, đám người cũng như vừa tỉnh một giấc mộng dài, rất nhiều người lần đầu kiến thức, chợt cũng nhẹ nhàng thở ra, tình huống dị biến trước đó đột ngột, khiến cho người ta lo