Chương 460: Điệp La Sát
Edit: Luna Huang
Nam nữ thụ thụ bất thân, sau khi thành niên, vẫn là lần đầu tiên bị một nam nhân lôi kéo cánh tay như vậy.
Đường Nghi vô ý thức muốn hất tay ra hắn, thế nhưng về tình hay về lý, nam nhân này vẫn là nam nhân của nàng, nam nhân khác không thể chạm vào nàng, nhưng nam nhân này đụng nàng lại là hợp tình hợp lý, nội tâm hơi rung động một chút, cánh tay đang bị kéo vẫn chưa phản kháng rụt lại, giải thích: “Ta hiểu, Thượng Thanh tông cũng không phải là nhìn thấy Thương Triều Tông lớn mạnh, thì muốn sáp lại với hắn, có thể không cần cùng một chỗ với hắn, chỉ cần cầu ngươi không từ bỏ Thượng Thanh tông, ta hiện tại thật sự không có biện pháp nào, mới đến cầu ngươi, không thể để Thượng Thanh tông do lịch đại tiên sư dốc hết tâm huyết sụp đổ ở trên tay ta được.”
Ngưu Hữu Đạo cũng ý thức được không ổn, buông tay nàng ta ra, “Cả thiên hạ ai mà không biết ta là cùng một bọn với Thương Triều Tông, ta và các ngươi cùng dính vào một chỗ, có khác gì so với dính vào Thương Triều Tông sao? Ta không có phong quang như các ngươi đang nhìn thấy như vậy đâu, rất nhiều chuyện các ngươi không có ở bên trong, không biết được hung hiểm trong đó, ta cũng không có khả năng ở cùng với các ngươi, đừng ép ta hành xử không khách khí!”
Đường Nghi đã không có đường lui, sau khi rời khỏi Bắc Châu liền đã không có đường lui, địa phương khác không có ai nguyện ý thu lưu Thượng Thanh tông hết, cũng không thể mang theo một đám đệ tử phiêu bạt tứ xứ phải không? Chỉ cần biết Thượng Thanh tông không thể dựa vào Ngưu Hữu Đạo, đệ tử trong môn phái sẽ lập tức tản lòng, Thượng Thanh tông lập tức sẽ sụp đổ hết cả, ngay cả Bắc Châu cũng không thể trở về.
Thái độ này của Ngưu Hữu Đạo khiến Đường Nghi hết cách, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Là Triệu sư thúc bảo chúng ta chạy tới đây tìm ngươi.”
“Ta không biết sư thúc nào hết, ta cảnh cáo các ngươi, về sau đừng có lại làm phiền ta.” Trong lòng Ngưu Hữu Đạo thì lộp bộp nhưng ngoài miệng vẫn giả bộ hồ đồ, quay đầu bước đi.
Đường Nghi trực tiếp xuyên phá, “Là Triệu Hùng Ca, Triệu sư thúc bảo ta tới tìm ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo lập tức lại quay đầu bước trở về, mặt đối mặt, lạnh lùng nói: “Ngươi đây là đang lấy Triệu Hùng Ca ra uy hiếp ta sao?”
Đường Nghi: “Ta nói chính là sự thật, đích thật là do Triệu sư thúc bảo ta tới tìm, tuyệt đối không có lừa gạt ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo hiện tại không có tâm tình dây dưa việc này với nàng ở đây, thân thể hơi nghiêng tới trước, Đường Nghi vô ý thức lui về sau một bước, tránh khỏi thân thể nam nữ dính sát vào nhau.
Ngưu Hữu Đạo lại nắm lấy cánh tay nàng, kề miệng sát bên tai nàng hạ thấp giọng nói: “Có chuyện gì chúng ta ra ngoài rồi lại nói. Nơi này lập tức sẽ phát sinh chuyện, ta có việc cần phải giải quyết, các ngươi lưu lại ở đây chỉ làm cho ta thêm phiền phức. Hiện tại, ngay lập tức, mang ngươi của người rời khỏi Huyễn Giới, đã hiểu chưa?”
Rốt cục cũng phải nói ra nguyên nhân hắn nóng lòng muốn đuổi đám người này rời đi, thật sự là bị quấn phiền hết chịu nổi, chuyện muốn hạ độc thủ với Thượng Thanh tông kỳ thật hắn là làm không được.
Hai người dán gần sát như vậy, có thể ngửi được hơi thở của nhau, đây cũng là lần đầu Đường Nghi áp sát người một nam tử trưởng thành như thế, tâm như hươu chạy, lại là lần thứ hai cùng với Ngưu Hữu Đạo như vậy, đêm động phòng hoa chúc năm đó, nàng cùng đã từng dán sát gần như vậy, khi uống chén rượu giao bôi với Ngưu Hữu Đạo thuở hắn còn là thiếu niên.
Rầm rầm! Nơi xa mơ hồ có tiếng đánh nhau truyền đến, hai người cùng quay đầu sang nhìn về phía một lối rẽ.
“Sắp phát sinh chuyện gì vậy?” Đường Nghi quay đầu lại hỏi thử.
“Chuyện không liên quan tới ngươi, lập tức mang người của ngươi lăn ra ngoài.” Ngưu Hữu Đạo hất tay nàng ra, phất tay chỉ về phía lối ra, sau đó lại ngoắc gọi ba người Viên Cương, một nhóm trực tiếp đi thẳng đến chỗ có tiếng đánh nhau.
Mấy người La Nguyên Công đi tới, Tô Phá hỏi Đường Nghi, “Chưởng môn, sao rồi?”
Đường Nghi răng ngà cắn môi, không nói gì, vẫn là lần đầu nàng đi làm chuyện mặt dày như thế này. . . . . .
Lần theo tiếng đánh nhau, đám Ngưu Hữu Đạo lướt đến gần liền khẩn cấp dừng lại, hạ xuống trên sườn một ngọn núi, ở trên cao nhìn xuống theo dõi tình hình giao chiến ở bên dưới.
Còn tưởng rằng Vân Cơ có chuyện gì, ai ngờ không phải như vậy, là một nhóm hơn mười người tu sĩ đang chém giết cùng một đám Điệp La Sát.
Nhìn Điệp La Sát đang vỗ cánh bay xuyên qua lại ở trong đám rừng cây kia, Ngưu Hữu Đạo cũng là lần đầu tiên được thấy.
Bộ dạng nó đại khái có hình như người, cao lớn hơn người bình thường đôi chút, nam hay nữ đều có, trên người mọc ra hai cánh hồ điệp, tản ra ánh sáng trắng nhu hòa, trong cánh có lớp khung xương như bạch ngọc vậy, rìa cánh có mấy đôi gai xương sắc bén. tạm gọi là Hồ Điệp Nhân, trên mặt với trên người những con Hồ Điệp Nhân này đều có giáp xác bao phủ bên ngoài, phần trán, mũi, ngực, sườn đều là giáp cứng, diện mạo dữ tợn, có răng nanh thò ra, tay chân đều có mống vuốt bén nhọn.
Trong rừng cây phát sáng trông như cành vàng cây ngọc, có mấy người tay đang túm sợi xích sắt, kéo ba con Bạch Sí Điệp La Sát đang bị trói chặt, vội chạy về phía bên này, những người còn lại thì quơ vũ khí trong tay, chống cự một đám Bạch Sí Điệp La Sát bay lướt qua lướt lại tấn công từ bốn phía .
Một tên tu sĩ ở phía sau trong nhóm đang triệt thoái bỗng nhiên thất thủ, bị một con Bạch Sí Điệp La Sát túm được cổ tay kéo bay ra khỏi đội ngũ, tu sĩ kia thuận tay chém xuống một kiếm, lấy đầu con Bạch Sí Điệp La Sát kia, mà con Bạch Sí Điệp La Sát kia dù bị mất đầu lại vẫn gắt gao ôm chặt lấy tu sĩ kia, một người một yêu cùng từ không trung cùng rơi xuống.
Tu sĩ bị ôm chặt đột nhiên vung tay thi pháp, thoát khỏi trói buộc, lại không để ý phía sau có một cái vuốt bén nhọn trực tiếp đâm vào chỗ trái tim của hắn.
Bạch Sí Điệp La Sát đánh lén phía sau xách theo tu sĩ kia lăng không tung bay, rồi đậu xuống trên một chạc cây, há mồm, đầu lưỡi có gai nhọn bắn ra, trực tiếp đâm vào trong miệng tu sĩ nọ, hút mạnh, đầu lưỡi trông giống như một cái ống dẫn vậy, hấp thu huyết dịch trong cơ thể của tên tu sĩ.
Tên tu sĩ bị nhấn ở trên chạc cây co quắp, làn da căng bên ngoài lấy tốc độ bằng mắt thường khô héo đi.
Một đám tu sĩ khẩn cấp rút lui không ai quản tên tu sĩ bị lôi ra khỏi nhóm kia, tựa hồ cũng chẳng kịp đi quản, chỉ biết nhanh chóng một đường triệt thoái về phía sau.
Mà một đám Bạch Sí Điệp La Sát xuyên qua xuyên lại vây công có giáp xác rất cứng rắn, thế mà có thể chống đỡ được đao kiếm chặt chém, có điều cũng không thể chịu nổi những phát chém quá mạnh vượt sức chịu đựng, nên không ngừng có con bị chặt rơi xuống đất, giãy dụa, phát ra từng tiếng kêu rên rỉ bén nhọn chói tai “R… reéc”.
Đám Ngưu Hữu Đạo quay mặt nhìn nhau, cũng đều không có ý xuất thủ tương trợ, chỉ đứng ở một bên xem náo nhiệt, trong rừng cây có ánh sáng tỏa ra, dù đứng hơi xa một chút, cũng có thể thấy rõ.
Chuyện rất rõ ràng, những tu sĩ này hiển nhiên chính là đang muốn bắt Điệp La Sát, để đổi tiền mà trước đó