Chương 469: Trận pháp trong Huyễn Giới
Edit: Luna Huang
Một chỗ sâu trong rừng rậm kỳ huyễn, một nhóm Ngưu Hữu Đạo ngừng lại, cùng lần lượt buông chân Điệp La Sát ra hạ xuống đất.
Quản Phương Nghi lại lấy khăn tay ra xoa xoa tay, bên ngoài Điệp La Sát quả thực nhìn không quá nhã nhặn, tiếp xúc tới da thịt cảm thấy hơi có chút buồn nôn.
Thế nhưng hết cách, nếu một mực dựa vào tu vi bay lượn ở bên trong vùng rừng rậm này mà nói, thật sự là quá mức tiêu hao pháp lực, lỡ như gặp phải chuyện gì, lại bị thiếu hụt pháp lực thì phiền toái, nên đành phải mượn nhờ năng lực phi hành của Điệp La Sát.
Đây là bởi vì có Viên Cương ở đây, bằng không Điệp La Sát người ta quả là cũng không muốn phải vất vả như vậy. Có điều cũng còn tốt, một nhóm Điệp La Sát mệt mỏi thì lại có một nhóm khác thay thế.
Nói là mọi người cùng ngừng, nhưng trên thực tế là do Vân Cơ ngừng lại, nên mọi người không thể không dừng lại theo nàng.
Đám Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn lên trên, Vân Cơ đang bay đưng trên ngọn cây cẩn thận phán đoán địa hình.
Chờ một chút sau, Vân Cơ lại bay xuống, chỉ một cái phương hướng nói: “Lại đi sang hướng bên kia xem thử một chút.”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay biểu dừng lại, “Ta nói này tiền bối, ngài có thể xác định một cái phương hướng chắc chắn đi được hay không? Vùng rừng rậm này lớn như vậy, cứ đi tìm chẳng có mục đích gì như thế, tính tìm tới lúc nào? Chúng ta vui lòng phụng bồi theo, nhưng cũng đừng có làm cho Điệp La Sát người ta mệt chết luôn chứ phải không?”
Vân Cơ: “Ta cũng phải tìm đến chỗ lúc trước ta với Chu Xích Thành tách ra mới được chứ, nếu không như ngươi lời nói, rừng rập này lớn như vậy, tìm kiếm chẳng có mục đích thì đúng là có khác gì mò kim đáy biển đâu. Chỉ khi nào tìm tới chỗ tách ra lúc trước, thì mới có thể tìm được dấu tích năm đó Chu Xích Thành đánh nhau với Điệp La Sát.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã trải qua hơn một trăm năm, ngươi xác nhận ngươi còn có thể nhớ rõ đặc điểm địa hình nơi năm đó tách ra chứ?”
Vân Cơ: “Chỗ tách ra có một ngọn núi, ta có ấn tượng rất sâu, sẽ không quên được. Ngọn núi kia cũng không cao, thế núi một bên cao, một bên thấp, mọi người trên đường đi hỗ trợ nhìn giúp xem, nhìn thấy chỗ nào tương tự thì nhắc nhở một chút.”
“Núi không cao à?” Ngưu Hữu Đạo bật hỏi lại, chợt đưa tay lên vỗ vỗ cái trán, lắc đầu cười khổ.
Vân Cơ nhìn nhìn hắn, có chút không hiểu.
Viên Cương hiểu được vì sao Ngưu Hữu Đạo lại cười khổ, Đạo gia năm đó là người trong nghề chuyên nhìn núi, xem nước, phân định huyệt mộ, nên đương nhiên biết rõ vấn đề ở trong lời nói của Vân Cơ, liền giúp nhắc nhở một câu, “Nếu núi không cao mà nói, nói cái gì thế núi một bên cao một bên thấp căn bản là vô dụng, cái gọi là nhìn ngang thì thành dãy, nhìn một bên thì thành một đỉnh, đứng ở góc độ khác biệt, thì thế núi nhìn thấy cũng sẽ có hình dáng khác biệt, có khả năng chúng ta vừa đi qua ngọn núi đó mà cũng không thể phát hiện. Ngươi nhớ được phương hướng khi nhìn về phía ngọn núi đó không?”
Nếu không nói thì đúng là sẽ không nghĩ tới vấn đề phương hướng này thật, nghe hắn nói như vậy, Quản Phương Nghi với Viên Phương như vỡ lẽ ra, khẽ gật đầu, biểu thị tán thành.
“Cái này. . .” Vân Cơ có chút do dự nói: “Lúc trước vội vàng đào tẩu, không có chú ý hướng nhìn. Có điều ta có thể khẳng định, từ phía những địa hình nhìn thấy trên đường đi trước đó, có chút quen thuộc, cho nên ta nghĩ chúng ta cũng đại khái đã tới được khu vực đó rồi, vị trí chính xác cách nơi này cũng không còn xa nữa đâu.”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái nói: “Chúng ta hẳn là đã ở cách cửa vào Huyễn Giới rất xa, năm đó Chu Xích Thành chỉ mang theo mỗi mình ngươi, liền có thể dưới Điệp La Sát công kích xâm nhập vào sâu đến như vậy sao?”
“Vạn Thú Linh Châu!” Thấy mọi người không hiểu, Vân Cơ lại giải thích: “Vạn Thú Linh Châu cũng có chút ảnh hưởng với Điệp La Sát, nhất là Điệp La Sát cấp thấp, nhờ cậy vào Vạn Thú Linh Châu nên mới có thể xâm nhập vào sâu được, hồi sau không biết là vì sao, Huyết La Sát cấp cao xuất hiện càng lúc càng nhiều, nên mới gặp phải nguy hiểm.”
Thì ra là thế! Mấy người như đã hiểu ra, chỉ là trước mắt còn chưa thể xác định lời nói của nữ nhân này đến tột cùng là thật hay là giả thôi.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng đó, than thở: “Hao phí cùng ngươi thời gian lâu như vậy, hiện tại quay trở về khá là lãng phí tinh lực của mọi người, thôi tiếp tục tìm kiếm vậy. Có điều tiền bối này, đừng nói ta không có nhắc nhở tiền bối ngài, từ lúc vào Huyễn Giới đến hiện giờ, đã không sai biệt lắm được một ngày rồi, chúng ta đi tới đi lui trở về, tối thiểu cũng phải dự trù một ngày thời gian a? Nói cách khác, chúng ta nhiều nhất chỉ có thể cùng ngươi tìm kiếm một ngày nữa, hết thời gian, sẽ lập tức trở về, đến lúc đó ngươi cũng đừng nói là chúng ta không có giúp ngươi, chúng ta không có khả năng ở lại trong này cùng ngươi mười năm a.”
Vân Cơ quăng ánh mắt tới, nói “Đó là tự nhiên! Lần này nếu như không tìm thấy, lần sau Huyễn Giới mở ra thì lại đến.” Ánh mắt khi nói liếc sang Viên Cương, mang ý riêng, tựa như muốn nói, lần sau sẽ còn muốn mượn năng lực của Viên Cương giúp nàng đi tìm kiếm nữa.
Ngưu Hữu Đạo mặt ngoài không có ý kiến gì cả, nhưng trong lòng thì cười lạnh một tiếng, chuyện mười năm sau ai biết rõ, thế sự vô thường, chưa chắc còn có thể do ngươi nói thế nào thì thế đó.
Viên Cương nhìn sang, Ngưu Hữu Đạo hơi khẽ lắc đầu, ra hiệu cho hắn trước mắt không cần thiết đi vạch mặt với nữ nhân này, khua tay nói: “Vậy liền tranh thủ thời gian tiếp tục đi tìm kiếm tiếp đi.”
Một nhóm lần nữa lên đường, lại tiếp tục đu dưới chân Điệp La Sát tìm kiếm.
Viên Phương cảm thấy nhàm chán, mò kim đáy biển thì tìm cái gì mà tìm a?
Quản Phương Nghi thì trong lòng thầm mắng, đã sớm đưa ám chỉ cho Ngưu Hữu Đạo rồi, hỏi hắn có muốn vận dụng Thiên Kiếm Phù đánh lén hay không, nói không chừng có thể cho Vân Cơ một kích trí mạng.
Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo không có đồng ý, đầu tiên là Vân Cơ rõ ràng cũng có đề phòng, lỡ như thất thủ để nữ nhân này độn địa chạy mất chỉ là thứ yếu, trọng yếu là bất kể tình nghĩa kết bái giữa hắn với Vân Hoan là có bao nhiêu phần thực tình, thì dưới tình huống không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng rất khó hạ độc thủ với mẫu thân của Vân Hoan được, một chút ranh giới đạo nghĩa cuối cùng, hắn vẫn muốn tuân thủ nghiêm ngặt.
Không nói bản tâm nguyện ý hay không, xét từ góc độ lợi và hại, ném bỏ đạo nghĩa cũng không phải là chuyện gì tốt, người bên cạnh cũng là người vậy, bất kể có phải là tâm phúc hay không, tâm người cùng đều từ máu thịt cả, có một số chuyện, một khi làm, thì người bên cạnh đều sẽ nhìn thấy hết vào mắt, ghi hết ở trong lòng.
Ngươi có thể tuỳ tiện vứt bỏ ranh giới cuối cùng, vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, người bên cạnh ngươi cũng sẽ dễ dàng vứt bỏ cái ranh giới cuối cùng đó với ngươi, người sống trên đầu đao liếm máu, dễ dàng gặp phải nhân quả họa phúc này nhất. . . . . .
“Tìm được rồi, chính là ngọn núi kia!”
Ước chừng một lúc lâu sau, đúng như phán đoán của Vân Cơ, vị trí đại khái đúng là cách không xa thật, khi bay xuyên qua trên không rừng rậm, Vân Cơ chợt chỉ vào một ngọn núi bên trái vui mừng kêu to, vui đến nỗi có hơi chút thất thố.
Đám người cùng nhìn lại, quả nhiên thấy ở giữa dãy núi chập trùng, có một ngọn núi có thế núi một bên thấp một bên