Chương 484: Tiểu tử ngươi thật là không biết xấu hổ hả?
Edit: Luna Huang
Đồ Hán không biết Trần Công hắn nói tới là ai, có ý gì, Triệu Hùng Ca bảo hắn không cần hỏi nhiều, hắn cũng không tiện nhiều lời, cứ như vậy lĩnh mệnh rời đi.
Không nên để cho Triệu Hùng Ca đợi lâu, Đồ Hán một đường khẩn cấp trở về lại Vạn Tượng thành, đi thẳng đến khách sạn Thiên Vận.
Đến lầu hai khách sạn, bị Viên Cương cản lại, lẫn nhau đều gặp mặt qua, đều biết nhau.
Viên Cương hỏi: “Chuyện gì?”
Đồ Hán: “Gặp Ngưu Hữu Đạo.”
Viên Cương: “Có chuyện gì Đạo gia đã nói rõ ràng với Thượng Thanh tông hết rồi.” Ngụ ý là, Thượng Thanh tông còn chưa tới phiên ngươi ra mặt nói cái gì.
Đồ Hán: “Không có ta, hắn đã sớm chết ở Thượng Thanh tông rồi, làm gì còn cơ hội để hắn oai phong lẫm liệt như hiện tại, còn bày vẻ tác phong đáng tởm này với ta. Ngươi đi nói cho hắn biết, liền nói là Đồ Hán tới, có gặp hay không tùy hắn.”
Viên Cương có chút ngoài ý muốn, không biết đệ tử này của Thượng Thanh tông còn có quan hệ gì khác với Ngưu Hữu Đạo, lạnh nhạt nói: “Chờ một lát.” Rồi quay người rời đi.
Không bao lâu sau, lại trở về, vẫy tay cái, ra hiệu đi theo ta, dẫn Đồ Hán đi vào gian phòng của Ngưu Hữu Đạo.
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo đang còn đau đầu, ngồi xếp bằng ở trên giường, Ngân nhi cũng bò lên trên giường, ngồi kế đó nắm lấy dây thắt lưng của hắn không thả.
Hắn không biết nữ nhân này đến tột cùng là muốn náo đến thế nào, cứ như hình với bóng với hắn như vậy, hắn căn bản không thể bí mật nói được cái gì, với lại chẳng lẽ còn muốn chung giường chung chăn gối luôn?
Cửa mở rồi đóng lại, Viên Cương dẫn Đồ Hán tiến đến, rồi ra canh giữ ở cửa ra vào.
Đồ Hán đi đến bên cạnh giường, rồi cứ đứng như thế, chỉ có một con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, không có bất cứ ý định chào hỏi cái gì.
Ngưu Hữu Đạo thả hai chân bước xuống giường, Ngân nhi lập tức đứng dậy, cùng đứng ở bên cạnh.
Giọng Đồ Hán khàn khàn, lời nói mang theo sự châm chọc: “Bây giờ giá đỡ cũng đã không nhỏ, nữ nhân bên cạnh cũng không ít, nghe nói cứ đổi hết người này đến người khác.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Lời đồn dừng lại ở trí giả, mà ta cũng chẳng có phúc khí đó.”
Đồ Hán: “Ta cũng chẳng phải là trí giả gì.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói nếu không phải có ngươi, thì ta đã sớm chết ở Thượng Thanh tông rồi, chuyện năm đó hẳn là có ẩn tình gì khác chăng?”
Đồ Hán lặng yên một lúc, có một số chuyện đã không cần thiết nhắc lại, nhắc lại sẽ chỉ thêm phiền phức, “Ta liền thuận miệng nói thế thôi.”
Ngưu Hữu Đạo cười cười, còn ai có thể gây bất lợi cho chính mình nữa, đơn giản liền là những người kia, một cái quỳ kia của Đường Tố Tố đều đã qua, đúng là đã không còn tất yếu phải đi truy cứu, bèn mỉm cười nói: “Lão Đồ, nhiều năm không gặp, ngươi lần này cố ý chạy tới gặp ta, không phải chỉ vì thuận miệng tán gẫu một chút chứ? Ta tuyên bố trước, chuyện nào ra chuyện đó, Thượng Thanh tông là chuyện của Thượng Thanh tông, quan hệ giữa ta và ngươi là quan hệ giữa ta và ngươi, nếu ngươi đến đây là vì muốn biện hộ cho Thượng Thanh tông, thì không cần phải nói, ta tự có tính toán, ngươi nói nhiều cũng vô dụng, chuyện này cũng không tới phiên ngươi ra mặt. Còn nếu là đến để ôn chuyện, vậy tự nhiên là có rượu ngon chiêu đãi.”
Đồ Hán: “Có chuyện khác muốn nói, cho người không liên quan tránh đi một chút.” Độc nhãn nhìn chằm chằm Ngân nhi, lại liếc sang Viên Cương, rõ ràng là đang chỉ hai người này.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, Viên Cương không cần thiết phải né tránh, hắn không có bí mật gì mà Viên Cương không thể biết, về phần Ngân nhi, có thể bảo nàng ta né tránh đi được mới là lạ.
Bèn lắc đầu nói: “Không cần thiết, có chuyện gì nói thẳng đi.”
Thấy hắn có thể yên tâm, Đồ Hán cũng liền không miễn cưỡng nữa, nói ra: “Có người muốn gặp ngươi, đi theo ta.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ai muốn gặp ta mà còn muốn để ta đích thân đi một chuyến nữa, bảo hắn tới đây không được sao?”
“Không được!” Đồ Hán từ chối ngay, rồi gằn từng chữ: “Triệu Hùng Ca!”
Rốt cuộc đã đến! Con ngươi Ngưu Hữu Đạo hơi co rút lại, hỏi “Gặp ở đâu?”
Nghe được cái tên này, trong lòng Viên Cương cũng hơi ‘rét’, đã nghe qua đại danh vị này từ lâu.
Đồ Hán: “Đi theo ta là được.”
. . . . . .
Nguyệt Điệp phát sáng, trong gian phòng khách sạn, bốn người Đường Nghi, Tô Phá, La Nguyên Công, Đường Tố Tố đang ngồi đó, đều im lặng lặng yên.
Cả ngày hôm nay liên tiếp phát sinh đủ chuyện, khiến tâm tình mấy người nặng nề.
Vẫn là Đường Tố Tố phá vỡ trầm mặc, “Chuyện của ta không có gì hết, nghe ý tứ các ngươi nói là, Ngưu Hữu Đạo hoài nghi Triều Kính hủy trong sạch của chưởng môn?”
Đường Nghi vừa thẹn vừa giận: “Ta đã nói rồi, không có chuyện đó, ta với Triều Kính gặp nhau tổng cộng cũng chỉ có hai lần, một lần là lúc bị mang đi, một lần là lúc được thả ra, trong giữa lúc đó cũng không có bất kỳ tiếp xúc gì, còn bắt ta phải nói bao nhiêu lần nữa các ngươi mới chịu tin đây?”
Đường Tố Tố vỗ vỗ tay vịn cái ghế, “Chúng ta đương nhiên tin tưởng lời chưởng môn nói, thế nhưng mấu chốt là người ta tin tưởng sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, thì ngài dù sao cũng có danh phận phu thê với hắn, hắn có thể chịu đựng được sao? Chưởng môn cũng tự mình thừa nhận, thật sự đúng là bị Triều Kính nhốt riêng một mình. Loại chuyện này nếu trong lòng hắn có khúc mắc, có hoài nghi, có thể nói rõ ràng được sao? Ai có thể làm chứng cho chưởng môn được đây?”
Đường Nghi: “Việc này dừng lại ở đây, đừng nói nữa.” Lấy loại chuyện này ra làm chủ đề để nói, lại còn công nhiên thảo luận, da mặt nàng mỏng, chịu không được.
Đường Tố Tố tận tình khuyên bảo: “Ta biết nói loại chuyện này khiến chưởng môn ngài khó xử, thế nhưng chuyện này không thể coi thường, nói nhỏ cũng là chuyện vô cùng nhục nhã đối với hắn, nói lớn thì cũng là chuyện quan hệ đến toàn bộ tiền đồ của Thượng Thanh tông. Ngay từ lúc đầu ta đã không cho ngươi đến đây, ngươi nhất định phải thoát ly Bắc Châu chạy tới, bây giờ tốt rồi, Thượng Thanh tông đã không còn đường lui, ta cũng đã không thèm đếm xỉa gì đến quỳ xuống, ngài ngược lại lại đi lo lắng mặt mũi bản thân. Nghe lời ta, chuyện này chưởng môn nhất định phải tự chứng minh mình trong sạch.”
Đường Nghi xấu hổ nói: “Loại chuyện này nếu hắn không chịu tin, ta làm sao tự chứng minh trong sạch đây, chẳng lẽ lại muốn ta tự đi tiến cử ‘tấm chiếu’?”
La Nguyên Công cùng Tô Phá nhìn nhau, đều có chút xấu hổ, loại chuyện này cũng chỉ có Đường Tố Tố là dễ nói, còn hai người bọn họ là nam nhân không tiện xen vào.
Đường Tố Tố bộ dạng rủ mắt nhìn xuống đất nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ý ta muốn nói, chỉ cần chưởng môn bỏ được mặt mũi xuống, tự tiến cử ‘tấm chiếu’ cũng không phải là biện pháp gì lạ thường. Lại nói, vốn là phu thê, cái đó là chuyện đương nhiên, ai cũng không thể nói được cái gì. Thật sự có chuyện phu thê như thế, đó cũng là chuyện tốt.”
“Ta không thể làm được chuyện như vậy. . .”
Đường Nghi đang nói một nửa, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Nơi này hô tiến vào đi, một tên đệ tử đi vào hành lễ, sau đó bẩm báo, “Chưởng môn, đệ tử theo dõi khách sạn Thiên Vận truyền tin tức về, nói nhìn thấy Đồ Hán đi