Chương 499: Cái tát vang dội
Edit: Luna Huang
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy lập tức xác nhận, “Trần Đình Tú?”
Triều Thắng Hoài, “Ừ đúng rồi, hình như chính là cái tên này.”
Trần Đình Tú cũng tới Vạn Thú môn? Ngưu Hữu Đạo suy tư một trận, nói: “Giúp ta tiếp cận hắn, xem coi hắn ở chỗ này làm những gì.”
Triều Thắng Hoài: “Ngươi tưởng ta có thể phân thân được hay sao? Chuyện kia đã đủ làm ta bận rộn rồi, ở đâu ra tinh lực đi theo dõi người giúp ngươi nữa?”
Có tinh lực tới canh chừng ta, lại không có tinh lực đi chằm chằm người khác? Ngưu Hữu Đạo oán thầm, cho lại một câu, “Thiên Ngọc môn với ta không hợp nhau lắm, ngươi giúp ta lưu tâm một chút, miễn cho làm hỏng đại sự của chúng ta.”
Hắn mới mặc kệ Triều Thắng Hoài có tinh lực hay không, cũng mặc kệ đối phương sẽ làm hỏng chuyện hay không, tóm lại trực tiếp an bài cho đối phương đi làm.
Một mình hắn năng lực cũng có hạn, không có khả năng chuyện gì cũng đều đích thân đi quản lý, thời điểm nên buông tay thì sẽ không khách khí.
Huống chi hắn cũng có lòng tin với Triều Thắng Hoài, người có thể xuất ra chiêu kia hố hắn tại Huyễn Giới, cũng không phải là 1 đứa ngu xuẩn, đây là chuyện muốn cả mạng, hắn tin tưởng đối phương nhất định sẽ chú ý cẩn thận làm tốt.
Huống chi đối phương ở tại Vạn Thú môn còn có tài nguyên Triều hệ, căn cứ tìm hiểu, người Triều hệ cũng là người một hệ với chưởng môn Vạn Thú môn Tây Hải Đường kia.
“. . . . . .” Triều Thắng Hoài câm lặng, chuyện đối phương tranh phong với Thiên Ngọc môn tại Nam Châu hắn ít nhiều cũng có nghe nói qua, đích thật là đang đối đầu.
Một phen âm thầm bí mật nói chuyện với nhau, Ngưu Hữu Đạo bàn giao những lời cần nhắn nhủ xong xuôi, song phương hẹn nơi đây sẽ thành chỗ gặp mặt liên lạc, cũng đã ước hẹn ám hiệu gặp mặt, tiện cho việc sau này có thể tùy thời liên hệ.
Vừa trở lại đình viện không lâu sau, đệ tử dẫn đường của Vạn Thú môn tới, dẫn bọn hắn đi gặp người mà hắn muốn bái phỏng.
Ngưu Hữu Đạo mời người ta chờ một chút, quay đầu chạy đi tìm Quản Phương Nghi.
Quản Phương Nghi đã sớm biết hôm nay muốn làm gì, bèn núp ở trong phòng không chịu ra.
Ngưu Hữu Đạo gõ cửa, Quản Phương Nghi ở trong phòng ồn ào, “Đang tắm, không rảnh, tự ngươi đi đi.”
Ngưu Hữu Đạo thi pháp đẩy chốt cửa ra, trực tiếp đẩy cửa đi vào, “Á!” Trong phòng vang lên một tiếng kêu sợ hãi.
Ngưu Hữu Đạo cạn lời rồi, Quản Phương Nghi thật sự đang trần truồng ngồi tắm rửa ở trong thùng tắm, hai tay ôm lấy ngực, mắt trợn to lên nhìn hắn.
Bên ngoài, Trần bá cùng Hứa lão lục đều bị tiếng thét chói tai của Quản Phương Nghi đánh động hiện thân, đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Ngưu Hữu Đạo đang đứng ở cửa.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại cười nói với hai người trong viện: “Nàng đang tắm, ta vào xem chút.” Nói rồi liền tiến vào, còn thuận tay đóng cửa.
Trần bá cùng Hứa lão lục nhìn nhau, cũng không để ý gì, lại riêng phần mình quay trở về.
Trong mắt bọn hắn, cái này vốn là chuyện bình thường, thời điểm hai người này ở Phù Phương viên đã sớm ở chung một chỗ rồi.
“Tên khốn kiếp, lăn ra ngoài!”
“Vừa mới sáng sớm, tắm cái gì mà tắm, ầy, y phục này.”
“Đừng tới đây, nếu không đừng trách lão nương không khách khí.”
“Ngươi không khách khí thì sao, có bản lĩnh động thủ phá hủy phòng này thử xem, để cho mọi người cùng nhau thưởng thức một chút.”
“Lăn!”
“Ngươi còn không có xong, ta sẽ đi qua đó thưởng thức đó.”
Trong phòng ồn ào một trận, cuối cùng, Quản Phương Nghi nổi giận đùng đùng vẫn cùng Ngưu Hữu Đạo đi ra.
Hai người đồng hành, bái phỏng chưởng môn mấy đại môn phái hết người này đến người khác.
Nghe Triều Thắng Hoài nói, không xác nhận được Huyễn Giới có chuyện gì xảy ra thì những người này tạm thời sẽ không tuỳ tiện rời đi, nhưng cũng không dám cam đoan là có nhà nào có thể đột nhiên rời đi hay không, cho nên Ngưu Hữu Đạo vội vàng xử lý cho xong chuyện này.
Từng nhà này đến nhà nọ bái phỏng, Ngưu Hữu Đạo xem như phục Quản Phương Nghi luôn, nữ nhân này há lại chỉ có nhận biết chưởng môn các phái không đâu, những trưởng lão các phái cao tầng gì kia nàng cũng nhận biết được một số kha khá. Thậm chí, có một số người Quản Phương Nghi đã không nhớ rõ đối phương là ai nữa, vẫn là do đối phương chủ động đàm tiếu nhắc nhở đôi lời mới nhớ ra.
Dùng lời của Quản Phương Nghi nói, lúc ấy nói nàng là ‘mỹ nhân thiên hạ đệ nhất’ gì đó là đã quá khen rồi, trong thiên hạ người xinh đẹp hơn nàng khẳng định còn có nhiều, chỉ có điều phần lớn đều đã trở thành đồ độc chiếm của người quyền thế, còn ai dám tùy ý lấy ra để công khai đàm luận đánh giá?
Năm đó thời điểm ở tại Tề kinh, nàng lại không bối cảnh hay chỗ dựa gì, người có mặt mũi muốn gặp nàng, nàng cũng không dám đắc tội không gặp, dù sao cũng phải đi ra ứng phó tiếp chuyện một chút.
Mà người có thực lực tự tin đến tìm nàng kia, ở trong các môn các phái ít nhiều đều có chút vai vế, nếu không có thực lực đó sớm đã bị người ta tranh giành tình nhân thu thập mất dạng rồi, người bình thường nào dám đụng vào chỗ náo nhiệt này. Ngược lại, nàng cũng dựa vào những người này để tự vệ, khi đó thật đúng là không có ai dám tuỳ tiện trêu chọc nàng.
Ở các phái lúc ấy người ngồi vị trí cao thì chú ý hình tượng, bình thường rất không có khả năng tìm đến nàng, cho nên lúc đó phần lớn người tìm đến nàng đều là thế hệ trẻ tuổi của các phái.
Năm tháng trôi qua, những người theo đuổi năm đó cũng trưởng thành theo tuế nguyệt, vô luận là thực lực, hay là tư lịch đều tăng tiến. Cho nên theo Quản Phương Nghi nghĩ, điều này rất bình thường, cũng có bị đào thải, cũng có người dần dần trưởng thành lên, đều dần dần trở thành những nhân vật nắm chưởng quyền trong các phái, cho nên nàng nhận biết những người này không có gì ly kỳ hết.
Ngược lại, một vài người thất bại trong các phái nàng cũng nhận biết không ít, có mấy người càng là làm cho nàng khắc sâu ấn tượng hơn so với những nhân vật có thực quyền này.
Thế nhưng theo Ngưu Hữu Đạo thấy, thì lại không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ, hơn phân nửa nhân vật có thực quyền của tu hành giới, thế mà nữ nhân này đều biết hết, hắn phát hiện, trình độ nào đó mà nói, nữ nhân này thật có thể coi là nhân vật truyền kỳ của tu hành giới.
Đáng tiếc là, nhận biết về phần nhận biết, tuế nguyệt vô tình, Quản Phương Nghi đã không phải là mỹ nhân thiên hạ đệ nhất năm đó, những người nàng nhận biết này, phần lớn cũng sẽ không lại coi nàng như thế nào. Cũng sẽ không lại tiếp tục dây dưa không rõ với nàng, dễ dàng khiến cho người ta hiểu lầm.
‘Tài nguyên’ tốt như vậy lại không thể lợi dụng, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy đáng tiếc cho nàng, nhưng mà ngẫm lại cũng không cảm thấy kỳ quái.
Cũng không phải là thanh danh tốt gì, bên dưới sự nổi danh có thể khiến cho người ta chạy theo như vịt, cũng có thể khiến cho người ta e sợ tránh cho không kịp, cái thứ thanh danh này vẫn là rất trọng yếu.
“Giáo chủ đang còn tiếp khách, hiện tại không tiện gặp hai vị, xin hai vị chờ cho một lát.”
Cửa ra vào khách viện Thiên Nữ giáo tạm ở, đệ tự gác cổng hơi ngăn lại nói.
“Được.” Ngưu Hữu Đạo cười chắp tay, quay đầu dẫn Quản Phương Nghi đi đến một bên chờ đợi.
Mặt trời lơ lửng trên thiên không đã ngã về Tây, thu hồi ánh mắt đang nhìn ngắm dãy núi lại, hôm nay gặp quá nhiều người cũ Quản Phương Nghi tựa hồ cũng có chút cảm khái, quay đầu lại nhìn bậc cửa đại viện một chút, nói: “Nữ nhân bình thường đều không có hảo cảm gì với ta, nhà này ta