Chương 518: Ôm cây đợi thỏ
Edit: Luna Huang
Triều Thắng Hoài có chút nổi giận, nói miệng không có đồ vật làm bằng chứng, để hắn làm sao tin tưởng, nhưng mà đây vốn là một trận cá cược nhân phẩm của đối phương, người ta coi như không cho hắn đồng nào, hắn cũng chẳng làm gì được đối phương. Có điều bất kể nói như thế nào, cuối cùng cũng lấy được 100 vạn, dù sao cũng còn đỡ hơn so với không có.
Mặc dù gia gia hắn là trưởng lão Vạn Thú môn, nhưng đời này hắn cũng mới là lần đầu tiên có được 100 vạn kim tệ thuộc riêng về hắn.
Thế nhưng từ 500 vạn giờ biến thành 100 vạn, bảo hắn sao có thể không nổi nóng cho được, vì làm 5 con phi cầm kia, hắn phải chịu phong hiểm bao lớn?
Có điều hiện tại cái hắn quan tâm hơn là một chuyện khác, nói “Sự tình đã xong, ngươi cũng đã lấy được một món hời lớn rồi, ngươi tranh thủ thời gian rời đi đi.”
Hắn không đề cập tới việc này còn tốt, vừa nhắc đến việc này, Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói: “Tạm thời còn chưa có đi được, còn thiếu 400 vạn kim tệ nữa, hay là đợi thêm mấy ngày nữa đi, đợi người của ta đưa tiền tới. Nghĩ thử xem, chuyện sau này ra sao ai biết trước được, lỡ có chuyện gì thì sao, cho nên vẫn cứ là trả xong tiền rồi không ai nợ ai, miễn cho náo ra hiểu lầm gì đó. Đợi sau khi ta rời khỏi Vạn Thú môn rồi, nợ nần giữa chúng ta sẽ xóa bỏ, lúc đó lại nói cái gì nợ nữa ta cũng sẽ không nhận, từ đây coi như người qua đường, sau này không liên hệ nữa, coi như chưa bao giờ gặp qua, điều này cũng là tốt cho tất cả mọi người, ngươi nói xem có phải hay không?”
“. . . . . .”
Mới nghe được đoạn mở đầu, Triều Thắng Hoài hừng hực lửa giận, vô ý thức cho rằng đối phương đây là muốn nuốt lời, đang còn đùa giỡn hắn, khiến hắn như muốn phát điên.
Nhưng mà nghe xong đoạn phía sau, cả người giống như bị mấy chậu nước lạnh giội xuống, tưới cho lửa giận vừa nổi lên của hắn tắt ngóm, trong lòng còn chút chút lửa giận, cũng lay lắt nửa tàn nửa lụi.
Ngạnh sinh bị chặn cho á khẩu không thể nói gì được.
Suy nghĩ giãy dụa ở giữa 400 vạn kim tệ còn lại, 400 vạn kim tệ a, đợi thêm mấy ngày nữa, liền có khả năng tới tay, hắn không tiếc động thủ với Ngưu Hữu Đạo tại Huyễn Giới là vì cái gì?
Muốn thờ ơ với 400 vạn kim tệ, đây quả thực là một chuyện rất khó lựa chọn đối với hắn.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, Triều Thắng Hoài vẫn là quá non, căn bản không thoát khỏi bàn tay của hắn, muốn nắm thóp Triều Thắng Hoài đơn giản như một bữa ăn sáng, tuỳ tiện liền có thể làm chệch hướng ý đồ của đối phương!
Chuyện của hắn còn chưa có xong, hắn nào có dễ dàng bị đuổi đi như vậy được?
Không cho Triều Thắng Hoài kịp tỉnh táo nghĩ lại, Ngưu Hữu Đạo cứ như vậy bỏ qua, hỏi lái “Chuyện ngày hôm qua không có sơ suất gì chứ? Quá trình ra làm sao nói rõ chi tiết nghe xem.”
Triều Thắng Hoài đang gian nan do dự tiếc của, vô ý thức nghe theo lời hắn, nói ra, sau khi nói xong, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, “Đúng rồi, có chuyện cần ngươi giúp ta một tay, cũng là giúp cho ngươi luôn.”
Ngưu Hữu Đạo nghe hết quá trình hắn động thủ xong, ngẫm nghĩ một lúc sau, trả lời: “Có chuyện gì, cứ việc nói.”
Triều Thắng Hoài: “Bốn sư đệ của ta tham dự trong đó không thể lưu lại, lưu lại sớm muộn cũng sẽ trở thành tai hoạ ngầm, thế nhưng ta lại không tiện động thủ được, thực lực của bọn hắn cũng không kém ta bao nhiêu, loại chuyện này thực sự cũng không thể để cho những người khác biết, ta cũng không tiện đi tìm những người khác, nên ngươi nghĩ biện pháp giúp ta giải quyết bọn hắn đi.”
Ngưu Hữu Đạo minh bạch, muốn giết người diệt khẩu, phát hiện tên này thật đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, nói giết sư huynh đệ đồng môn của mình, mà một chút do dự cũng không có, liền ‘ừ’ nói: “Biết rồi, ngươi yên tâm, việc này ta sẽ xử lý cho. Đợi sau khi ta đi, sẽ lưu lại nhân thủ trong Vạn Tượng thành chờ ngươi thông báo, ngươi cảm thấy khi nào có cơ hội thích hợp, bố trí tốt xong, nói một tiếng động thủ là được.”
Triều Thắng Hoài: “Nhanh chóng rời đi đi, trong lúc ở lại không nên gây chuyện nữa.”
Khẩu khí đã biến thành không vội đuổi đối phương đi, chờ mấy ngày liền có khả năng cầm tới 400 vạn kim tệ a, trong lòng trĩu nặng!
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không muốn gây chuyện, chỉ sợ có người cứ muốn chọc ta, cho nên những kẻ không hợp nhau với ta kia, ngươi còn phải giúp ta nhìn chằm chằm vào, để cho ta bình yên rời đi.”
Triều Thắng Hoài: “Còn có một chuyện nữa, phải chăng ngươi cũng nên cho ta cái bàn giao rồi đi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chuyện gì, nói.”
Triều Thắng Hoài: “Hà Hữu Kiến, ngươi cũng nên bàn giao hắn lại cho ta đi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đã sớm chết.”
Triều Thắng Hoài tức giận, “Ngươi bớt chơi bộ này, cho tới bây giờ còn muốn cầm hắn ra áp chế ta nữa sao? Ta xảy ra chuyện, Vạn Thú môn tất sẽ truy sát ngươi khắp thiên hạ!”
Ngưu Hữu Đạo: “Đạo lý ngay cả chính ngươi cũng rõ ràng rồi còn gì, ta bây giờ còn có cần thiết bắt hắn ra áp chế ngươi nữa sao? Ngươi cũng không nghĩ lại xem, lối ra vào Huyễn Giới được người Vạn Thú môn các ngươi trông coi suốt, ngươi cảm thấy ta sẽ mạo hiểm đưa hắn từ trong Huyễn Giới ra ngoài hay sao? Lúc ấy chỉ là đùa với ngươi thôi, đương nhiên, trò đùa này cũng không có hài hước gì đi.”
“. . . . . .” Triều Thắng Hoài á khẩu, ngẫm lại đúng thế a.
Giờ ngẫm lại nguyên nhân mới phát giác ra được biệt khuất, liền chỉ vì một người chết, hắn thế mà bị buộc đi tới trình độ này?
Bình thường, hắn cảm thấy bản thân hắn thật là thông minh, nhưng hôm nay, hắn bỗng nhiên cảm giác, bản thân hắn ở trên tay người ta, chẳng khác gì một kẻ ngu đần vậy.
“Huynh đệ, nghĩ thoáng chút, không có chuyện lần này, ngươi cả đời này cũng chưa hẳn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, cầu phú quý trong nguy hiểm, đúng sai không quan trọng, quan trọng là mục đích ngươi muốn đã đạt được, phải không?” Ngưu Hữu Đạo biết tâm tư của hắn, trấn an mấy câu, lại nói: “Nếu ngươi muốn gặp được ‘người’ mới thấy an tâm thì… hai huynh đệ người ta thân thiết như vậy, ta không có nhẫn tâm tách người ta ra, nếu như ngươi thật sự có lòng, liền đi tới chỗ người cùng với huynh đệ bọn hắn chém giết ấy, tìm xem, tìm ở dưới gốc cây chỗ cũ, hai huynh đệ bọn hắn được mai táng cùng một chỗ luôn. Tốt rồi, ta về trước đây, ngốc lâu ở đây để người ta hoài nghi, nếu có chuyện gì, chúng ta vẫn là liên hệ như cũ đi.”
. . . . . .
Vừa rời khỏi khe núi, trở lại trong đình viện, liền gặp Viên Cương bước nhanh tới nghênh đón.
Ngưu Hữu Đạo dừng bước, Viên Cương kề sát tai, thấp giọng nói: “Trần Quy Thạc gửi tin tức đến, nói thư đã đưa đến Tiêu Dao cung, còn hắn đang chạy trở về nhà.”
Ngưu Hữu Đạo ‘nha’ một tiếng, khẽ cười, “Tin tức của chúng ta đến nơi, xem ra Long đại chưởng môn nơi này cũng sẽ rất nhanh nhận được tin, Đại Thiền sơn sắp có kinh hỷ rồi.”
. . . . . .
Một con Kim Sí từ trên trời giáng xuống, chui vào trong khách viện chỗ Tiêu Dao cung đặt chân.
Rất nhanh, thân ảnh Dịch Thư bước nhanh giữa hành lang đình đài lầu các, đi vào trong thủy tạ, đến bên cạnh tràng kỷ, hai tay dâng lên một phần mật tín đã được dịch ra, “Sư phụ, trưởng lão trong cung truyền tin tức đến.”
Long Hưu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa, chậm rãi thu công, mở mắt ra, đưa tay tiếp mật tín xem xét, xem xong mày nhíu lại, nói thầm, “Bắc Châu muốn quy thuận sao?”
Dịch Thư không lên tiếng, tin này là do nàng dịch ra, nàng tự nhiên đã xem qua nội dung trong đó rồi.
“Lần trước người Đại Thiền sơn có tới phải không?” Long Hưu nhìn tin, suy nghĩ một lúc