Chương 521: Một phong thư
Edit: Luna Huang
Trở về lại nơi đặt chân trong khách viện, Hoàng Liệt đột nhiên dừng bước, quay đầu sang hai bên hỏi, “Thiệu Bình Ba là người của Hiểu Nguyệt các, các ngươi cảm thấy có khả năng đó sao?”
Hai vị trưởng lão đi theo sau dừng lại, quay mặt nhìn nhau, Hoàng Thông hơi chần chờ nói: “Cái thằng kia nói rất ra dáng, thế nhưng chúng ta đều biết, thằng đó tuyệt đối không có ý gì tốt, quỷ mới biết nó nói là thật hay là giả. Lại nói, liền xem như là thật, thì có đánh chết Thiệu Bình Ba cũng không có khả năng thừa nhận. Nếu là giả, thì chúng ta đi đánh lẫn nhau như vậy, thì chẳng phải đã trúng bẫy của thằng đó sao? Hắn rõ ràng là đang muốn hại Thiệu Bình Ba.”
Hoàng Liệt đi qua đi lại, sắc mặt ngưng trọng: “Mặc kệ thật giả, việc này không thể coi thường, Đại Thiền sơn ta vất vả nhiều năm, há có thể đi làm áo cưới* cho người khác. Không thể chui vào bẫy của tiểu tặc kia, cũng không thể không có đi tra xét gì. Nhưng tình huống trước mắt, nhất định phải cực kỳ cẩn trọng, không thể làm cho bản thân chúng ta bị khốn đốn từ cả trong lẫn ngoài được, trước không nên đánh rắn động cỏ, trước cứ trông chừng Thiệu Bình Ba lại đã, giải quyết cho xong chuyện đối ngoại trước mắt, ổn định thế cục ngoại bộ trước, sau lại triển khai tường tra nhằm vào Thiệu Bình Ba sau!” (*làm cho người khác hưởng)
Cách giải quyết này quả thật là nắm chắc được đại phương hướng, hai vị trưởng lão nghe vậy cùng gật đầu khen ngợi, “Chưởng môn nói vô cùng chí lý!”
Hoàng Liệt vung một tay áp xuống, không muốn nghe lời ton hót này, trầm ngâm nói: “Có một chuyện không thể không phòng, trong lời Ngưu Hữu Đạo nói, khắp nơi đều lộ ra sắc bén, sợ là sẽ không có đơn giản như vậy, mọi người cần phải chú ý cẩn thận, có bất kỳ dị thường gì, đều phải chú ý cảnh giác!”
. . . . . .
Mấy ngày về sau, trong những đại môn phái tạm ở Vạn Thú môn kia, nhưng ai nên bái phỏng Hoàng Liệt đều dần dần tiến hành đi bái phỏng.
Lễ nghi khách sáo chỉ là một mặt, ý đồ kết giao nhận biết cũng là một mặt khác, trọng điểm là vì muốn che giấu, che giấu hắn đi qua chỗ lục đại phái hai nước Yến Hàn, không muốn để cho tam đại phái Hàn quốc hoài nghi, cũng không muốn để tam đại phái Yến quốc hoài nghi.
Đàm phán vẫn còn đang tiếp tục, nhưng Hoàng Liệt cũng phải rời đi, không có khả năng ngồi ở đây đợi xuất ra kết quả đàm phán, bởi vì khả năng đàm phán có kết quả là không có.
Đàm phán tới tình trạng này, lục đại phái bên kia đã có dấu hiệu nhả ra, Đại Thiền sơn nhất định cũng phải đưa ra thỏa hiệp thích hợp, thế nhưng bên này vốn muốn chính là để cho đàm phán không thành, nên sẽ không làm thỏa hiệp. Một khi lục đại phái nhượng bộ nhả ra, bên này lại không thể thỏa hiệp, chơi không khéo chưởng môn lục đại phái liền muốn trực tiếp đi tìm hắn đến nói chuyện không chừng.
Cho nên hắn nhất định phải rời đi, chỉ có hắn rời đi, trở về, bên này mới có thể thu phóng tự nhiên, người phía dưới đi đàm phán mới có thể đùa giỡn được một chút tiểu tính tình thoải mái, tiếp tục trì hoãn thời gian, kết quả tự nhiên là đàm phán không thành.
Sau khi sai người đi thông báo một tiếng xong, Hoàng Liệt dẫn một nhóm đi tới đại điện chính cung Vạn Thú môn. . . . . .
“Đạo gia, treo cờ.”
Ngưu Hữu Đạo đang ngồi đánh cờ với Quản Phương Nghi, Viên Cương vội vàng đi đến, tiến vào trong đình, cúi người ghé sát tai Ngưu Hữu Đạo khẽ nói.
Quản Phương Nghi trừng mắt lên nhìn, không thích dáng vẻ hai người coi nàng như là người ngoài này.
Ngưu Hữu Đạo nghe vậy đứng dậy, nhét một quân cờ vào trong tay Viên Cương, nói “Đến phiên ta đánh đó, ngươi tiếp tục giúp ta.” Nói rồi chống kiếm rời đi.
Trong đình, Viên Cương đứng ngó, Quản Phương Nghi ngồi nhìn, hai người mắt to trừng mắt nhỏ một trận.
Lạch cạch cạch, Viên Cương tiện tay ném con cờ lên trên bàn cờ kêu lạch cạch, rồi xoay người rời đi, rõ ràng lười nhác lãng phí thời gian với Quản Phương Nghi.
“Tiện nhân!” Quản Phương Nghi nhìn theo bóng lưng Viên Cương hung hăng chửi mắng.
Khe núi tựa hồ là nơi Ngưu Hữu Đạo ưa thích ra đó suy nghĩ vấn đề.
Ngưu Hữu Đạo thường xuyên xuất hiện bên cạnh dòng suối dưới chân khe núi, nhìn dáng vẻ cũng đích thật như là đang cúi đầu suy nghĩ tập trung lắm.
Chỉ có Viên Cương đang đứng canh ở trên sườn núi bên cạnh, đề phòng bốn phía mới biết được là Ngưu Hữu Đạo đang còn làm gì.
Trốn ở trong hốc phía sau gốc tử đặng rủ xuống trên vách đá, Triều Thắng Hoài thấy Ngưu Hữu Đạo đưa tay sờ lên cái mũi, tiếp thu được tín hiệu an toàn, biết là có thể nói rồi, mới mở miệng nói: “Đám người Đại Thiền sơn muốn đi rồi.”
Ngưu Hữu Đạo dừng chân đứng lại, hỏi “Lúc nào?”
Triều Thắng Hoài: “Đoán chừng sắp rồi, đang tới đại điện chính cung chào từ biệt chưởng môn, ta vừa nghe được tin tức, lập tức đến tìm ngươi báo, sẽ không làm lỡ chuyện của ngươi.”
Kỳ thực, không phải là hắn sợ làm lỡ chuyện của Ngưu Hữu Đạo, mà là nhớ số nợ Ngưu Hữu Đạo trước đó nói muốn thu.
Ngưu Hữu Đạo: “Tốt, ta đã biết, còn có chuyện gì khác sao?”
Triều Thắng Hoài: “Không có. Cái kia. . . Hoàng Liệt thật sự thiếu tiền ngươi hả?” Hắn kỳ thật vẫn có chút hoài nghi, hoài nghi Ngưu Hữu Đạo phải chăng chỉ là đang lợi dụng hắn thôi.
Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên là có thiếu rồi.”
Triều Thắng Hoài: “Đại Thiền sơn hẳn là cường thế hơn ngươi đi, hắn có thể trả tiền cho người sao?”
“Ý của ngươi là, ai cường thế liền có thể quỵt nợ, ta không nên đòi nữa?”
“Ta không phải có ý như vậy, ta chẳng qua là cảm thấy có hơi chút khó khăn.”
“Khó khăn cũng phải đi đòi, ngươi chờ đi, ta hiện tại đi cản hắn lại.”
Vừa về tới sườn núi bên cạnh gặp mặt Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo cười lạnh: “Hoàng Liệt muốn rời đi, ha ha, muốn chạy hả? Hiện tại đã không phải do hắn, thư, cầm một phong tới đây.”
Viên Cương khẽ gật đầu, cấp tốc quay người trở về trong viện.
Ngưu Hữu Đạo cũng chống kiếm trở về đình viện, nhìn thấy Quản Phương Nghi đứng dưới bóng cây ve vẩy quạt tròn, ngẩng đầu nhìn chằm chằm lá cây, cũng không biết là đang còn nhìn cái gì nữa, hắn cũng không có đi qua đó, mà là trực tiếp quát lên, “Hứa lão lục.”
Quản Phương Nghi nghe tiếng quay đầu lại nhìn, không biết hắn đột nhiên hô lớn như vậy làm gì.
Hứa lão lục nghe gọi, từ hậu viện đi ra, tiến tới chắp tay đáp: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo chưa có lên tiếng, giơ tay lên rồi hạ xuống, ra hiệu cho hắn chờ một lát, bản thân cũng chống kiếm trước người, đứng đó chờ lấy.
Hứa lão lục nghiêng đầu nhìn về phía Quản Phương Nghi đang chậm rãi đi tới, lộ ra ánh mắt hỏi thăm, thế nhưng Quản Phương Nghi cũng chẳng biết là có chuyện gì.
Viên Cương bước nhanh quay trở lại, cầm một phong thư lần nữa được phong kín đưa qua cho Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu ra hiệu đưa cho Hứa lão lục, Viên Cương tự nhiên là làm theo.
Hứa lão lục cũng không biết là có ý gì, hỏi “Đạo gia, đây là. . .”
Ngưu Hữu Đạo nói: “Chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt muốn rời đi, ngươi lập tức cầm thư này đi đến trước cửa sơn môn Vạn Thú môn chờ đợi, ngăn người lại, rồi giao thư này cho hắn.”
Quản Phương Nghi xem như đã nhìn ra, đừng nhìn vị này cả ngày đi dạo quanh không rời khỏi nổi một tấc vuông này, kì thực bên ngoài gió thổi cỏ lay như thế nào đều biết rất rõ ràng.
“Vâng!” Hứa lão lục gật đầu, lại tiếp tục hỏi: “Ta nên ứng đáp như thế nào?”
“Không cần ứng đáp hắn, nếu hắn nguyện ý tới, dẫn hắn tới là được. Mau đi đi!” Ngưu Hữu Đạo phất ống tay áo một cái, chống kiếm bước đi về phía cái đình trong khách viện.
Hứa lão lục cho thư vào trong ống tay áo,