Chương 523: Đại Thiền sơn có lựa chọn khác sao?
Edit: Luna Huang
Thiệu Bình Ba chăm lo quản lý Bắc Châu, đầu nhập vào đó tâm huyết to lớn, còn không tham tiền tài tư lợi riêng, không màng cẩm y ngọc thực*, không háo nữ sắc, tập trung tinh thần lao vào việc quản lý Bắc Châu.
Người nghiêm khắc với bản thân như thế, có thể khắc chế được tư dục của bản thân như thế, cực kỳ hiếm thấy.
Vì để tập trung tinh lực có hạn vào làm việc, vì để giảm bớt ràng buộc, thậm chí cho đến hiện tại Thiệu Bình Ba vẫn chưa lập gia đình.
Thiệu Bình Ba chuyên chăm chính sự, ngày đêm vất vả xây dựng Bắc Châu, Đại Thiền sơn không phải mù lòa, đều nhìn thấy hết cả.
Đại Thiền sơn thậm chí còn lo lắng hắn làm quá sức, thân thể không chịu nổi, nên một mực luôn phái người tới giúp hắn điều dưỡng thân thể, linh đan diệu dược chưa từng ngừng cung cấp.
Chưa bàn tới việc Thiệu Bình Ba mang lại cho Đại Thiền sơn bao nhiêu lợi ích, liền với tình huống trong ngoài hiện nay Bắc Châu phải đối mặt, đổi người không có năng lực dẹp ngoại an nội khác lên mà nói, Hoàng Liệt thật sự lo lắng Bắc Châu còn có thể ổn định được cục diện nổi không nữa.
“Quân chính đại quyền kinh doanh Bắc Châu nằm ở trong tay phụ tử Thiệu thị, Thiệu Bình Ba mà chết, quân tâm Bắc Châu liền hỗn loạn, dân tâm mất cân bằng, sợ là sẽ sinh ra rối loạn.” Hoàng Liệt chần chờ nói ra.
Ngưu Hữu Đạo nhẹ nhàng một câu bơ qua, “Đây không phải là vấn đề ta cần suy xét.”
Hoàng Liệt hơi tức giận, “Bắc Châu vừa loạn, hai nước Yến Hàn tất nhiên sẽ thừa cơ chui vào, lúc đó Đại Thiền sơn ta sẽ có hạ tràng gì? Trái phải đều như thế, như vậy thì còn có cái gì tốt nữa mà bàn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại Thiền sơn nắm trong tay phương án tốt, tiến thối tự do thoải mái, có cái gì mà phải lo lắng?”
Phương án tốt? Hoàng Liệt hơi giật mình, hỏi thăm: “Phương án tốt ở đâu?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay chỉ về phía Hoàng Thông một cái, “Lời khuyên chân thành khi đó, lẽ nào nhanh như vậy đã quên rồi? Xem ra đúng là thuốc đắng thì dã tật, lời thật thì khó nghe mà.”
Đám người nhìn về phía Hoàng Thông, Hoàng Liệt cũng quay đầu lại nhìn hắn, rồi lại quay đầu lại nhìn Ngưu Hữu Đạo, chần chờ nói: “Ý của ngươi là lui về Nam Châu? Thiên Ngọc môn há có thể để cho Đại Thiền sơn ta nhúng chàm chia lợi ích Nam Châu hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo bưng chén trà hớp một hớp, rồi đặt chén trà xuống, chống kiếm đứng dậy, từ từ dạo bước rời bàn.
Người vây quanh chủ động tránh ra nhường đường, Hoàng Liệt cũng nhịn không được đứng dậy, cùng đi tới dựa vào lan can đứng song song.
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm trước người, hai tay đặt lên trên chuôi kiếm, nói “Bắc Châu chỉ là địa bàn một châu, lại bị kẹp ở giữa hai cường quốc, đã phản Yến lại còn phản cả Hàn, kế ở giữa lưng chừng tự lập, há có thể lâu dài? Chỉ cần có chút biến cố, là một trận chém giết tranh đoạt liền xảy ra, một mồi lửa nhỏ liền có thể đốt cháy cả thảo nguyên, điểm ấy không cần ta phải nhiều lời, Đại Thiền sơn tự nhiên là lòng dạ biết rõ đi.”
“Thiệu Bình Ba người này có ý chí không nhỏ, những toan tính của hắn tuyệt đối sẽ không giới hạn ở tại mỗi Bắc Châu, Bắc Châu chẳng qua chỉ là nơi hắn tạm thời sống yên ổn mà thôi, cũng là nơi để hắn tích súc lực lượng, hắn vẫn đang luôn nắm chặt thời gian tích súc lực lượng. Một khi thời cơ chín muồi, một khi xung quanh có đối tượng phù hợp để cho hắn ra tay, hắn tất sẽ xua binh tiến đánh, dù không có cơ hội, hắn cũng có thể tự sáng tạo cơ hội. Đại Thiền sơn bây giờ đã có đủ thực lực để khống chế địa bàn rộng lớn hơn một châu rồi chưa? Vẫn chưa!”
“Bắc Châu đối với Thiệu Bình Ba mà nói, chỉ là nơi ở tạm thời. Đại Thiền sơn đối với Thiệu Bình Ba mà nói, cũng chỉ là thế lực tạm thời cậy vào. Giống như Thiên Ngọc môn vậy, Đại Thiền sơn căn cơ yếu mỏng, cho nên muốn khống chế Thiệu Bình Ba lại gắt gao, ý đồ cũng giống như kiểu Thiên Ngọc môn, đang cật lực khống chế dã tâm của Thương Triều Tông lại vậy, cả hai đều muốn đợi cho đến khi thực lực của chính mình lớn lên đã rồi lại tính tiếp.”
“Đại Thiền sơn đang còn trong quá trình xây dựng vững chắc cơ sở, muốn khuếch trương ra bên ngoài, nếu không có mấy chục năm tích súc, là không thể có đủ thực lực làm như vậy được, song Thiệu Bình Ba có thể chờ đợi được Đại Thiền sơn mấy cái chục năm sao? Hắn chờ không được. Một khi thời cơ chín muồi, Đại Thiền sơn cho rằng sẽ còn có thể khống chế nổi Thiệu Bình Ba sao? Chỉ si tâm vọng tưởng* mà thôi!”
“Các ngươi cho rằng Thiệu Bình Ba thuận theo là vì sợ Đại Thiền sơn các ngươi hay sao? Bất quá chỉ là tạm thời lợi dụng mà thôi. Tình huống Bắc Châu hiện tại, cần một môn phái có thực lực không thể quá mức cường đại, và sợ áp lực từ bên ngoài, ở mức độ nào đó, để có thể hảo hảo phối hợp với hắn, để có thể cho hắn cơ hội buông tay tích súc thực lực. Nếu như đi lựa chọn một môn phái quá mức cường đại, khắp nơi đều bị áp chế, thì hắn rất khó có không gian để phát huy. Tóm lại Đại Thiền sơn chính là lựa chọn tốt nhất, đây cũng chính là lý do vì sao hắn lựa chọn Đại Thiền sơn.”
“Hoàng chưởng môn, Đại Thiền sơn lưng chừng tuy tốt, song chẳng lẽ không biết bản thân đã tứ cố vô thân*? Các ngươi sớm đã rơi vào sự tính toán của Thiệu Bình Ba, đã bị Thiệu Bình Ba cô lập. Đến thời cơ thích hợp, ngay cả người lên tiếng nói chuyện giúp các ngươi cũng chẳng có, Thiệu Bình Ba chỉ cần hơi dẫn chút ngoại lực, liền có thể phá đi thế của Đại Thiền sơn, Đại Thiền sơn lại có thể làm được gì? Nói trắng ra là, từ đầu chí cuối, Thiệu Bình Ba đều không có coi Đại Thiền sơn ra gì, Đại Thiền sơn chỉ là một quân cờ, trong con đường mưu đồ đại nghiệp của hắn mà thôi.”
Nói đến đây cái, Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn đám người Đại Thiền sơn chung quanh, nói “Chư vị, ta cũng không tin trong số chư vị ở đây, không có ai không phát giác ra được dã tâm muốn mượn lực Bắc Châu để khuếch trương ra bên ngoài của Thiệu Bình Ba, các ngươi thật sự cho rằng, tới lúc đó các ngươi còn có thể khống chế được Thiệu Bình Ba nổi sao?”
Nghe được một phen ngôn luận như thế xong, đám người Đại Thiền sơn đều trầm mặc, trong lòng đều nặng nề.
Quản Phương Nghi đang dự thính, ánh mắt cũng lấp lóe, liếc mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo mấy lượt, trong lòng thầm nhủ, người xấu này miệng lưỡi thật dẻo, nói đến người ngoài cuộc không biết rõ tình hình như nàng cũng tin sái cổ, rõ ràng là mưu đồ làm loạn, nhưng nhìn phản ứng của những người Đại Thiền khi nghe xong, tựa hồ đều tưởng là thật hết, đã có năng lực thuyết phục thế này, còn phí công sức đi làm mấy chuyện kia làm gì, sớm gặp một chút tâm sự chẳng phải xong.
Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên, thật như lời khuyến cáo ta nhắc nhở Hoàng trưởng lão vậy, Bắc Châu đối với Đại Thiền sơn mà nói, đã là nơi thị phi, những lời đó xác thực chính là những lời tự tận đáy lòng của Ngưu mỗ.”
Hoàng Liệt từ từ nói: “Vẫn là câu nói kia, Thiên Ngọc môn há cho phép chúng ta nhúng chàm Nam Châu? Chỉ dựa vào sự ủng hộ của ngươi, sợ là không đủ a?”
Ngưu Hữu Đạo một tay đỡ kiếm, một tay giang ra, “Thiên Ngọc môn lúc nào đủ gây nên sợ hãi vậy? Các ngươi không phải đang cùng tam đại phái Yến quốc đàm phán đó sao? Cho ta đoán thử một cái, tam đại phái khẳng định không muốn để cho Đại Thiền sơn tiếp tục nắm giữ Bắc Châu đúng không, điểm ấy hai phe các ngươi cũng khó mà nhượng bộ nhau được đi.”
“Nếu như thế, Đại Thiền sơn không ngại thỏa hiệp nhượng bộ đi, nịnh nọt tam đại phái, từ bỏ Bắc Châu, đi vào Nam Châu, coi đây là điều kiện để tam đại phái điều động dời Thiên Ngọc môn tới Bắc Châu. Thiên Ngọc môn mặc dù có được Nam Châu, nhưng trên thực tế lại đối lập với Thương Triều Tông, chỉ cần Thương Triều Tông