Chương 527: Mặt mày tối đen
Edit: Luna Huang
“Hay cho một cái Thiệu đại tướng quân!” Chung Dương Húc hừ hừ cười lạnh liên tục, quay đầu qua nhìn về phía gian phòng đang được đệ tử trong môn canh giữ nghiêm mật kia.
Chư tướng điều cự không nghe điều động, cái này cũng không tính là chuyện gì quá mức ngoài ý liệu, nhân mã chính quy Bắc Châu đều là do một tay Thiệu Đăng Vân nâng đỡ lên, tại loạn thế đại vương cầm đầu lũng đoạn biến ảo này, họa phúc vinh nhục đều lệ thuộc vào Thiệu thị, xuất hiện loại kết quả này hoàn toàn chính xác không ngoài dự liệu.
Đạo lý này từ đầu liền đã biết trước, nhưng cũng không có biện pháp, tình huống Bắc Châu như vậy, phải nhường ngoại an nội, phải cần đoàn kết lực lượng một lòng.
Mặc dù đã sớm biết cái đạo lý này có mặt lợi và mặt hại, nhưng khi mặt hại chân chính hiện ra ở trước mắt, thì vẫn là khiến người ta khó mà tiếp nhận.
Lại có một tên đệ tử bước nhanh đến báo: “Sư phụ, có một nhóm Kim Sí truyền tin ở trong phòng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, hẳn là bị người ta đầu độc chết!”
Chung Dương Húc vừa nghe báo liền hiểu rõ, đây là một nhóm Kim Sí đặc thù Thiệu Bình Ba nuôi dùng liên hệ với bên ngoài, lo sợ có tai hoạ ngầm, Thiệu Bình Ba vừa rời đi liền lập tức đã bị xử lý.
Cái này không có khả năng là do Thiệu Bình Ba tự động thủ làm, chỉ có thể nói là đã bố trí xong từ trước đó rồi.
“Tra, xem thử coi là do ai làm.” Chung Dương Húc nặng nề lên tiếng.
Trong thính đường, hai bên có bày một loạt giá đỡ binh khí, phòng chính chỗ vị trí thượng vị có một tấm trường án (bàn dài), một đầu án chồng chất một đống công văn quyển trục.
Trời đã sáng, trong đường, hai hàng đèn đuốc vẫn còn sáng chập chờn.
Sau trường án, Thiệu Đăng Vân tóc hoa râm đang ngồi ngay ngắn, trong tay cầm một tấm lụa trắng, lau thanh Trảm Mã Đao cho thật sạch, khí định thần nhàn.
Sau lưng hắn, là một bộ khôi giáp đã được lau sạch sẽ .
Người canh giữ ở cửa ra vào tránh ra, Chung Dương Húc tiến đến, dừng bước trước trường án, nhìn chằm chằm Thiệu Đăng Vân đang hết sức chuyên chú.
“Đã hạ sát thủ với đứa nhi tử kia của ta rồi?” Thiệu Đăng Vân đang lau thân đao chợt lên tiếng hỏi một câu, cũng không ngẩng mắt lên nhìn, lại làm việc của chính mình, sau đó lại bổ túc thêm một câu, “Đứa nhi tử kia của ta cũng không có dễ đối phó đâu, hẳn là đã thất thủ a?”
Hai con ngươi của Chung Dương Húc hơi co lại, trong nháy mắt ý thức được bản thân đã thất sách.
Trước mắt vị này liền bị khống chế lại trước, đoạn tuyệt hết thảy liên hệ giữa hắn với bên ngoài, cũng không cho biết Đại Thiền sơn đang muốn động thủ với Thiệu Bình Ba, nhưng đối phương đã đoán ra được, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ bên này khống chế đối phương, động tác này đã khiến cho đối phương có phán đoán.
Thử hỏi ngay cả Thiệu Đăng Vân cũng có thể nhìn ra, thì Thiệu Bình Ba lại há có thể không nhìn ra sao? Nhất định là do bên này có động tác khống chế, nên đã phát động bố trí của Thiệu Bình Ba, để hắn dự đoán ra được.
Bên này trước đó còn nghi hoặc, Thiệu Bình Ba đang bị tạm giam ở trong địa lao, làm thế nào kịp thời biết được tin tức như vậy, theo đệ tử trông coi nói, trước khi xảy ra chuyện, có duy nhất một chuyện dị thường đó chính là một ngọn đèn ở trong địa lao đột nhiên bị tắt.
Lúc này rốt cục mới phản ứng lại được, minh bạch vấn đề ra ở chỗ nào, Chung Dương Húc âm thầm hối tiếc không thôi, đáng lẽ không nên có bất kỳ dấu hiệu nào, nên đột nhiên tiến vào trong địa lao ra tay mới đúng.
Hối hận thì hối hận, nhưng trong lòng hắn cũng rõ ràng, trước đó cũng rất không có khả năng làm như vậy, người bị khống chế ở trong tay bọn hắn, bọn hắn tùy thời có thể giải quyết gọn, ai còn sẽ đi địa lao chơi đánh lén với Thiệu Bình Ba làm gì?
“Ngươi đã sớm biết ở trong địa lao có mật đạo rồi?” Chung Dương Húc lên tiếng hỏi.
“Mật đạo à? Không rõ ràng.” Thiệu Đăng Vân buông tiếng thở dài, “Có chuyện tình các ngươi không biết, lần trước Liễu Nhi bỏ trốn cùng người ta, thật ra là do lão đại đích thân chạy đi tìm đưa trở về. Khi đó hắn đang bị giam ở trong địa lao, lại có người của các ngươi trông coi, làm sao lại đi ra được rồi? Khi đó ta liền ý thức được, địa lao kia có vấn đề, ta cũng không biết hắn từ lúc nào đào được địa đạo kia ở trong phủ, trước đó hắn chủ động chịu tù trong địa lao, ta liền biết hắn đang còn tại đề phòng bất trắc.”
Chung Dương Húc: “Thiệu huynh, ngươi thật sự sinh được một nhi tử tốt a!”
Thiệu Đăng Vân vuốt ve lưỡi đao, “Tốt thật sao? Ta không cho rằng như vậy! Đứa nhỏ này rất giống mẹ của nó, cũng là một dạng thông minh hơn người. Nhưng trời ghét người tài a, mẹ nó mất sớm thoát không khỏi liên quan đến cái này đi, dốc hết tâm huyết của mình cho người khác. Ta thật hy vọng nó có thể ngu xuẩn hơn một chút, quá thông minh thì quá phí sức, ngươi nhìn nó coi, tuổi còn trẻ liền đã sinh tóc bạc, sao phải tự làm khổ bản thân mình như thế? Kẻ làm tướng thì chữ ‘trung’ chính là căn bản, năm đó ta cũng không muốn phản Yến, nhưng lại không thể chịu nổi nó giày vò! Nếu nó ngu xuẩn hơn một chút, không tranh này nọ kia, lúc ấy ta liền sẽ giã từ sự nghiệp khi đang còn ở trên đỉnh vinh quang mà đi ẩn cư, giống một vài lão huynh đệ khác vậy, đợi Thương Triều Tông nổi lên, lại đi đầu nhập vào, bây giờ Thiệu gia sẽ lại là một phen quang cảnh khác rồi cũng nên, cũng sẽ không huyên náo thành như hôm nay như vậy. Không có mấy gút mắc lợi ích này nọ, cũng sẽ không huyên náo đến mức người một nhà tự giết lẫn nhau. Cho nên, có cái gì tốt chứ, thông minh quá sẽ bị thông minh hại mà!”
Chung Dương Húc: “Thiệu huynh, lập tức hạ lệnh lùng bắt, thông tri các nơi Bắc Châu, thiết trí quan ải điều tra, tranh thủ tìm tới tung tích của hắn. Ta cam đoan, chỉ cần bắt được hắn, ta sẽ cho Thiệu huynh mặt mũi, sẽ cho hắn một đầu sinh lộ!”
Lời này là nói xạo, tông môn đã hạ lệnh, nên bên này bắt được Thiệu Bình Ba sẽ không có khả năng tha cho Thiệu Bình Ba con đường sống, hắn cũng không làm chủ được chuyện này.
Thế nhưng không có cách, nhân thủ Đại Thiền sơn có hạn, tu sĩ thì như thế nào? Bốn phương tám hướng bao la như vậy, bằng chút nhân thủ trên tay hắn này, đừng nói rải ra bên ngoài đi tìm, liền ngay cả toà phủ thành này đều cũng không đủ để điều tra, muốn tìm được Thiệu Bình Ba không khác gì là mò kim đáy biển. Coi như điều động toàn bộ đệ tử Đại Thiền sơn đến cũng không thể, cũng chỉ là phát động quy mô lùng bắt lớn hơn chút mà thôi.
Thế nhưng nói xạo lừa gạt Thiệu Đăng Vân vẫn không được, nhân mã Bắc Châu căn bản không nghe theo Đại Thiền sơn.
Thiệu Đăng Vân lắc đầu, hiển nhiên là không đáp ứng.
Chung Dương Húc trầm giọng nói: “Thiệu huynh, nếu bỏ qua cơ hội lần này, một khi bị chúng ta bắt lấy, hắn sẽ không còn đường sống, ta cũng là vì tốt cho hắn thôi!”
Thiệu Đăng Vân thở dài: “Chung huynh, biết con ai bằng cha, những năm qua này, ta xem như đã thấy rõ bản tính nhi tử này. Thật sự không cần