Chương 529: Chiêu hàng
Edit: Luna Huang
Mệnh lệnh này để Dương Song nào dám nghe theo?
Bên ngoài, đám đệ tử Đại Thiền sơn nghe thấy tiếng kêu bèn chạy vào, mấy người cùng tới đứng vào vị trí của Dương Song, thay thế lão ngăn cản ở trước trường án, một người trầm giọng nói: “Ngưu Hữu Đạo, ngươi muốn làm gì?”
Cạch! Ngưu Hữu Đạo đẩy bảo kiếm vẫn chưa rút hết ra khỏi vỏ trở lại vào bao, từ từ chống xuống lại ở trước người, đứng cách hàng người nói: “Theo ý muốn ban đầu của ta, vốn nên là một kiếm giết chết, chặt đứt đi chỗ Thiệu Bình Ba cậy vào. Nhưng sau khi Dung Bình quận vương được biết ta tới Bắc Châu bên này làm việc, đã liên tục bàn giao, nói những người khác thì mặc kệ, chỉ có duy nhất một thỉnh cầu, là không thể tổn thương tới Thiệu Đăng Vân!”
Thiệu Đăng Vân đang ngồi yên ở sau án, nghe vậy sửng sốt, một mặt đầy khí thế chợt hơi yếu xuống bớt, kinh ngạc nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo đang đứng cách sau hàng người, một bộ dáng như muốn nói lại thôi, tựa hồ như muốn hỏi hắn cái gì đó.
Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói tiếp: “Vương gia nói, Thiệu Đăng Vân là Thiệu Đăng Vân, Thiệu Bình Ba là Thiệu Bình Ba, Thiệu Đăng Vân chính là bộ hạ cũ của tiên vương, từng cùng tiên vương có tình cảm đồng sinh cộng tử, đẫm máu sa trường. Nếu như tiên vương còn sống, Thiệu Đăng Vân tất sẽ không phản. Tiên vương đột ngột qua đời, tình thế đại biến, Thiệu Đăng Vân phản Yến chỉ là vì tình thế bức bách, tất có nỗi khổ tâm. Nếu như có sai, thì sai không ở Thiệu Đăng Vân, mà là do chính bản vương đã cô phụ những huynh đệ kia của tiên vương, đã ủy khuất bọn hắn. Thà rằng Thiệu gia phụ ta, bản vương quyết không thể phụ người, nếu như bản vương đi tàn sát huynh đệ của tiên vương, thì bản vương là người bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, để bản vương có mặt mũi nào đối diện với tiên vương linh thiêng ở trên trời được nữa?”
Lời này nói ra, nghiễm nhiên chính là dùng khẩu khí của Dung Bình quận vương Thương Triều Tông nói.
Hai mắt Thiệu Đăng Vân trừng lớn, một câu ‘thà rằng Thiệu gia phụ ta, bản vương quyết không thể phụ người’, khiến cho hai mắt của hắn trong nháy mắt đỏ lên, hai bàn tay đặt ở trên bàn nắm lại thật chặt, hô hấp trở nên nặng nề.
Dương Song quay đầu lại nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo thu hết phản ứng của hắn vào mắt, lại tiếp tục nói: “Vương gia nhân nghĩa, nhưng Ngưu mỗ lại coi thường, sâu sắc coi đó là lòng dạ của đàn bà, nếu hôm nay buông tha, tương lai tất sẽ trở thành hậu hoạn! Vốn là nên giết chết, nhưng nể tình vương gia liên tục cầu tình, ta như vẫn cứ khăng khăng làm mà nói, sợ là sẽ tổn thương hòa khí giữa ta với vương gia, cho nên, tha cho cái mạng chó này của ngươi!”
Nói rồi quay người rời đi, đi tới cửa lại dừng bước, vẫn đưa lưng về phía này, chốt thêm một câu, “Mời ngươi đi dạo một chút, vốn là định đơn độc đem những lời này nói cho ngươi biết, ai ngờ lại là tên nhát gan chuột nhắt! Cái gì chư hầu một phương chứ, bất quá chỉ là dính ánh sáng* của một người chết mà thôi. Thiệu đại tướng quân, vẫn là thắp nhiều vài nén nhang, để cảm tạ Ninh vương Thương Kiến Bá trên trời có linh thiêng đi!” (*dựa hơi )
Nói xong đi ra, trong sảnh đường lại rơi vào an tĩnh.
Đợi cho đệ tử Đại Thiền sơn quay mặt nhìn nhau một chặp rồi rời khỏi xong, Thiệu Đăng Vân đang ngồi sau án đã là không nói nên lời, đối diện thương thiên, ngẩng đầu nhắm mắt, lão lệ đã đầy má, ẩn ẩn còn phát ra tiếng khóc lóc “rưng rức”.
Dương Song ở một bên trên mặt cũng có bi thương, đứng đó xách tay áo lau nước mắt, chuyện bên này luôn canh cánh trong lòng, hắn là rõ ràng nhất. . . . . .
Trong đình viện, Quản Phương Nghi cẩn thận bước đi từng bước, thỉnh thoảng ngoái nhìn lại phía sau, rồi lại bước nhanh đi theo Ngưu Hữu Đạo, đến bên cạnh Ngưu Hữu Đạo thì thấp giọng hỏi: “Ngươi thao thao một đống như vậy, thật sự là vương gia bàn giao sao?”
Ngưu Hữu Đạo vừa bước đi, vừa nghiêng đầu qua thấp giọng nói: “Gửi tin cho Vương gia, bảo vương gia chiêu hàng!”
Quản Phương Nghi ngạc nhiên hỏi: “Chiêu hàng? Ai? Thiệu Đăng Vân?”
Ngưu Hữu Đạo bí mật căn dặn một phen.
Quản Phương Nghi đang nghe hai mắt trợn trắng, sau khi nghe xong nhỏ giọng mắng: “Ngươi cũng quá thất đức đi, đây là ngay cả Bắc Châu cũng không muốn cho Thiên Ngọc môn luôn a, dạng này có được không vậy?”
“Về sau đừng trách ta có chuyện lại giấu giếm ngươi, giải thích mãi không hết, bảo ngươi làm thì ngươi liền đi làm đi, đừng có hỏi nhiều.”
Rước lấy một chầu thóa mạ. . . . . .
Phù Phương viên, Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào một gian tiểu viện.
Đi đến cửa ra vào chính sảnh, gõ cửa phòng đang đóng chặt rồi mở, nhìn thấy Ngọc Thương đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa lơ lửng ở trên không tấm bồ đoàn trong sảnh.
Độc Cô Tĩnh đi đến một bên, ngồi xuống kiểu quỳ chân, hai tay dâng lên một phong thư, nói “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo gửi thư.”
Ngọc Thương chậm rãi mở mắt, cầm thư, sau khi xem xong nhíu mày, “Yêu cầu giao Thiệu Bình Ba, chẳng lẽ Thiệu Bình Ba rời đi Bắc Châu có liên quan đến hắn sao? Tình huống Bắc Châu bên kia như thế nào, đã có tin tức gì chưa?”
Độc Cô Tĩnh: “Tạm thời còn chưa có, có lẽ phải tốn thêm chút thời gian tìm hiểu.”
Ngọc Thương trầm ngâm: “Thiệu Bình Ba này chỉ mang theo có một tên tùy tùng liền chạy đến Tề quốc là có ý gì?”
Phía hắn bên này cũng có chút không hiểu rõ tình huống, nhận được thư Thiệu Bình Ba gửi, nói là muốn hộ tống một số người làm việc liên quan đến thế cục Tề kinh, ai ngờ sau khi đi đón người rồi mới phát hiện, người muốn hộ tống lại chính là bản thân Thiệu Bình Ba.
Độc Cô Tĩnh: “Người đã sắp đến rồi, đến lúc đó sai người qua hỏi một chút liền biết. Chỉ là yêu cầu giao Thiệu Bình Ba này của Ngưu Hữu Đạo, phải làm sao hồi đáp ạ? Trong thư nói, có điều kiện gì đều có thể dễ đàm luận, có cần đàm không?”
Ngọc Thương lắc đầu: “Nam Châu của hắn bên kia còn chưa đi tới đâu, còn phía sau Thiệu Bình Ba lại là toàn bộ Bắc Châu, đem Thiệu Bình Ba giao cho hắn? Hắn đang nói đùa à? Ừm. . . Mà cũng đừng cự tuyệt gấp, hồi âm hỏi hắn xem có thể cho chúng ta cái gì, trước cứ kéo dài một chút, nhìn xem tình huống như thế nào đã rồi tính.”
“Vâng!” Độc Cô Tĩnh dạ đáp.
. . . . . .
Nam Châu phủ thứ sử, trong Anh Võ đường, Thương Triều Tông đang đẩy chiếc xe lăn đứng trước một bức địa đồ, Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe, mấy tên tướng lĩnh cũng đang vây quanh, đang chỉ vào địa đồ thương nghị cái gì đó.
Lam Nhược Đình từ bên ngoài tiến vào, nhìn tình hình trong phòng một chút, chợt nắm tay ho khan “khụ khụ” hai tiếng.
Đám người quay đầu nhìn qua, Mông Sơn Minh biết hắn có việc, bèn lên tiếng nói: “Các ngươi đi ra ngoài nghị luận trước đi, lát nữa sẽ nói sau.”
“Vâng!” Mấy tên tướng lĩnh cùng chắp tay cáo lui.
Đợi mấy người đi ra ngoài rồi, Lam Nhược Đình mới lấy từ trong tay áo ra một phong thư, đưa cho Thương Triều Tông xem, “Vương gia, Đạo gia gửi thư về, bảo chúng ta chiêu hàng Thiệu Đăng Vân!”
“Tặc tử phản quốc, há có thể dung* hắn!” Thương Triều Tông cả giận chửi đổng trước một câu, rồi bắt lấy thư, lập tức cúi đầu xem xét là có chuyện gì. (*chứa chấp)
Mông Sơn Minh hồ nghi hỏi lại, “Chiêu hàng Thiệu Đăng Vân sao?”
Lam Nhược Đình gật đầu, “Trên thư cũng không có nói tỉ mỉ rõ ràng, chỉ nói Thiệu Bình Ba đã vứt bỏ Bắc Châu chạy rồi, Bắc Châu sắp có đại biến, nên thừa dịp yếu mà chen vào, bảo chúng ta thử lấy tình cũ chiêu hàng Thiệu Đăng Vân xem.”
Mông Sơn Minh hồ đồ luôn rồi, “Một Nam một Bắc, cách nhau xa xôi như vậy, đầu đuôi không thể cai quản được. Lui một bước mà nói, lúc này chiêu hàng chẳng phải là tự tìm phiền phức hay sao, triều đình há có thể ngồi yên nhìn?”
Thương Triều Tông xem xong thư, rồi đưa thư lại cho Mông Sơn Minh xem, cảm xúc đã an tĩnh lại không ít, cau mày nói, “Trên thư nói, trong lòng Thiệu Đăng Vân luôn tâm niệm tình cũ của phụ vương, có thể dùng tình