Chương 540: Là ta đánh đó
Edit: Luna Huang
“Mặc kệ Ngọc Thương có phải là các chủ của Hiểu Nguyệt các hay là không, thân phận của hắn liên lụy quá lớn, không có chỗ cho sai lầm, Hiểu Nguyệt các nhất định sẽ vận dụng lực lượng khổng lồ tới đối phó ngươi. Hiện tại chúng ta nên đi đâu bây giờ? Cũng không thể trốn tránh cả đời không lộ diện a?”
Quản Phương Nghi sợ hãi nhìn xung quanh, biết nếu không may thân phận của Ngọc Thương bị phơi bày, thì lần này chắc chắn sẽ kích thích Hiểu Nguyệt các, tổ chức quái vật khổng lồ này một khi dốc hết sức ra đối phó, nghĩ thôi đã đáng sợ rồi.
Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhiên nơi nào an toàn liền tới nơi đó, ta cũng không tin Hiểu Nguyệt các dám chạy tới địa bàn của 9 Đại Chí Tôn giương oai. Hiện tại chủ yếu là cần chạy thoát trước mắt, chỉ cần tránh thoát được một kiếp này, chuyện xấu có lẽ thành chuyện tốt.”
Bên này vốn đang tính chuẩn bị đi Vệ quốc, hiện tại bởi vì chuyện này, kế hoạch triệt để bị rối loạn.
Thế lực Hiểu Nguyệt các trải rộng khắp chư quốc, tại trước khi giải quyết xong việc này, nào dám xuất đầu lộ diện tại Vệ quốc.
. . . . . .
Phù Phương viên, trong một gian tĩnh thất, Ngọc Thương đang ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn không nhúc nhích, hai tay đặt trên hai đầu gối, mắt nửa nhắm nửa mở, quỷ quyệt âm lãnh.
Độc Cô Tĩnh gõ cửa đi vào, vừa đóng cửa lại, Ngọc Thương đã đặt câu hỏi trước: “Tìm được hướng đi chưa?”
Độc Cô Tĩnh tiến lên, ngồi quỳ chân ở đối diện, bẩm báo: “Tên này rất giảo hoạt, cố ý lách đông một chút lách tây một chút, nhưng lại không biết bản thân đã bị gieo xuống manh mối theo dõi, hắn càng nhiễu tới nhiễu lui kéo dài, càng cho chúng ta đủ thời gian để thông báo nhân thủ các phương chuẩn bị. Cuối cùng đã xác định được hướng đi của bọn hắn, đang nhắm bay về hướng Vô Biên các.”
“Vô Biên các!” Khóe miệng Ngọc Thương co giật một chút, rồi hừ hừ cười lạnh, “Đúng rồi, biết chúng ta không dám động thủ ở Vô Biên các đây mà, chúng ta đúng là không dám làm loạn ở Vô Biên các thật. Việc này không có chỗ cho sai xót, không thể để cho bọn hắn đi được tới Vô Biên các, nếu không sẽ rất bất lợi cho chúng ta, nhất định phải chặn được bọn hắn lại.”
Độc Cô Tĩnh: “Sư phụ yên tâm, trên người hắn có mồi dẫn, chỉ cần hắn không có phát hiện ra, liền sẽ chạy không thoát.”
Ngọc Thương nhắc nhở: “Không nên quên, trên người Quản Phương Nghi kia có mang Thiên Kiếm Phù.”
Độc Cô Tĩnh: “Thiên Kiếm Phù không có khả năng dùng hoài không hết, bên ta đã triệu tập lượng lớn cao thủ chạy tới chặn đường, dù bọn hắn có Thiên Kiếm Phù, cũng sẽ chạy không thoát. Coi như không bắt sống được, nhưng muốn xử lý hắn vẫn là không có vấn đề.”
. . . . . .
Thiên Vi phủ, Huyền Vi đang ngồi ở sau thư án, tay cầm mật tín nhìn đọc.
Rầm! Chợt đập một chưởng lên trên bàn, khuôn mặt lạnh lẽo mắng: “Khang Hòa làm ăn cái khỉ gì vậy?”
Tây Môn Tình Không rảo bước tiến tới, đưa tay rút mật tín trên tay nàng ra, rủ mở ra nhìn đọc, sau khi đọc xong hơi nhíu mày, đã minh bạch vì sao Huyền Vi lại nổi giận.
“Theo cách nói trong này, là do chính hắn không muốn đến, thôi, dưa hái xanh không ngọt, đi liền đi, cần gì phải tức giận.” Tây Môn Tình Không an ủi một câu.
Huyền Vi lắc đầu: “Nếu hắn bị người ta cướp đi thì cũng thôi, nhưng chính hắn không muốn đến mới là điều khiến bản cung đây tức giận, hắn đây là chướng mắt Vệ quốc của ta, mà bỏ chạy đi nơi khác.”
Tây Môn Tình Không: “Có lẽ lòng hắn còn nhớ tới Bắc Châu bên kia, không cam tâm từ bỏ.”
Huyền Vi: “Hắn hiện tại không có khả năng về Bắc Châu, ngay cả Tề quốc cũng đã bắt đầu động thủ muốn bắt hắn, muốn thuận lợi thoát khỏi Tề quốc, nhất định phải có thế lực khác tiếp hắn đi. Vệ quốc ta có gì không tốt, trong thất quốc, Vệ quốc ta trù phú nhất, có điểm nào không xứng với hắn chứ?”
Tây Môn Tình Không khuyên nhủ: “Không nên tức giận, đợi có cơ hội thích hợp, ta cho hắn chút giáo huấn.”
Huyền Vi nghiêng đầu qua ngó hắn, làm ra vẻ như tiểu nữ nhi lườm hắn một cái, cảm giác hơi bị dễ thương, nói: “Ngưu Hữu Đạo không buông tha hắn, Tề quốc cũng muốn động thủ với hắn, bây giờ hắn lại đắc tội với Vệ quốc ta, hắn không lộ diện thì thôi, một khi lộ diện, tất nhiên là đã có chỗ cậy vào, lúc đó chỉ sợ cũng không phải là người ngươi có thể tùy tiện ra tay giáo huấn.”
Nàng vốn là giai nhân, lại trang điểm bất nam bất nữ! Tây Môn Tình Không thích nhìn dáng vẻ này của nàng, mỉm cười đáp, “Một đứa chó nhà có tang mà thôi, không đến mức để canh cánh ở trong lòng, đi thì đi, là do chính hắn không thức thời, quên đi.”
Ánh mắt Huyền Vi chuyển nhìn ra ngoài cửa, có vẻ như tự nhủ: “Ta ngược lại muốn xem thử coi, hắn chướng mắt Vệ quốc ta lại đi coi trọng người nào.”
Đúng lúc này, lại một hoạn quan tiến đến, hai tay đặt xuống một phần mật tín rồi lại rời đi.
Huyền Vi tiện tay cầm lên, sau khi xem qua lại cười lạnh một phen, “Được rồi, thịt không ăn được lại bẩn hết cả người, ai cũng đều cho rằng là Vệ quốc ta làm chuyện tốt.”
Tây Môn Tình Không lại rút mật tin từ trên tay nàng tới xem xét, phát hiện là thư Viên Cương gửi, tìm bên này đòi người, đòi giao Thiệu Bình Ba ra, có điều kiện gì đều có thể đàm luận.
Bên này lòng dạ biết rõ, Viên Cương chỉ là bài trí, người đòi chính là Ngưu Hữu Đạo. . . . . .
Trời cao đất xa, đã là hoàng hôn.
Từ trên cao nhìn xuống, mặt đất rộng lớn phía trước mặt trông như một con cự long nằm ngang, một bên là thảo nguyên mênh mông, một bên là sa mạc không thấy điểm cuối.
Đối với địa hình này, Viên Cương không xa lạ gì, một đoạn chuyện cũ khó quên dâng lên trong đầu, phía trước có một điểm đen từ trên ngọn núi chắn ngang bay lên, không chỉ một điểm, mà có tới ba điểm.
Khung cảnh ở dĩ vãng trùng với hiện tại, làm Viên Cương đang suy nghĩ chợt giật mình tỉnh lại, lớn tiếng quát, “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo đã chú ý tới.
Không chỉ có ba điểm đen, hai bên trái phải lại có thêm mấy cái điểm đen bay lên, tao thành hai đường lướt tới.
“Phía sau!” Quản Phương Nghi kêu lên sợ hãi.
Ngưu Hữu Đạo mãnh liệt quay đầu lại, nhìn thấy trên mặt đất phía dưới lại có thêm ba điểm đen bay lên, tạo thành đội cao vừa thấp, lướt trên bầu trời ép tới.
Đây rõ ràng là đã tạo thành thế vây kín tứ phương, tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên được.
Hắn có chút không nghĩ ra, cho dù có chặn đường, coi như có thể đoán được hắn đến Vô Biên các, nhưng thiên địa này rộng lớn như vậy, phạm vi có thể bay qua rất rộng, vì sao lại có thể bố trí mai phục chính xác được như vậy? Cái này là đã biết chắc hướng bay của hắn rồi?
Chung quanh, có khoảng chừng mười tọa kỵ phi hành, có người đi vận dụng đến mười con phi cầm để chặn đường!
Tất cả mọi người đều khẩn trương lên, trên đường Ngưu Hữu Đạo đã nhắc nhở mọi người cẩn thận rồi, chuyến đi lần này có thể sẽ gặp gỡ phiền phức, nhắc mọi người trên đường cần bảo trì cảnh giác.
“Sa mạc! Trực tiếp xông về phía trước!” Viên Cương rút Tam Hống đao ra cầm trên tay, cầm đao chỉ về phía trước gầm thét.
Kiên trì tiếp tục bay trên không trung là không có khả năng, phi cầm cự hình này cũng không thể bay lên cao vô hạn được, Ngưu Hữu Đạo biết hắn có thể triệu tập Sa Hạt, chỉ cần tiến vào sa mạc, liền có thể có được trợ lực.
Ba con phi cầm bên này lập tức tập hợp thành đội hình tam giác, vọt tới trước.
Viên Phương hết nhìn đông tới nhìn tây, một