Chương 551: Long tranh hổ đấu
Edit: Luna Huang
Biến cố tại Nam Châu, chính là đại sự, Ngưu Hữu Đạo vốn nên phải trở về tọa trấn, nhưng hắn vẫn không có trở về trông coi.
Kỳ hạn ba ngày đi qua rồi, Ngọc Thương vẫn không có vội vã đưa người trở về.
Chỉ vì trong đàm phán của song phương có mục này, nên phía Ngọc Thương bên này muốn nhìn xem Ngưu Hữu Đạo có thể thực hiện được lời đã nói hay không, có thể đá Thiên Ngọc môn ra khỏi Nam Châu hay không, có thể bày rõ ràng lực ảnh hưởng tuyệt đối với Nam Châu hay không.
Nói trắng ra là chính là muốn xem coi Ngưu Hữu Đạo có thực lực đó hay không, có đủ thực lực để hợp tác với Hiểu Nguyệt các hay không.
“Vâng!” Độc Cô Tĩnh lĩnh mệnh.
Ngọc Thương quay người phất phất tay, dẫn Độc Cô Tĩnh cùng rời khỏi rừng trúc, đi tới một tòa đình viện u tĩnh lịch sự tao nhã nhất Phù Phương viên, cũng là chỗ năm đó Quản Phương Nghi ngủ nghỉ, bây giờ là chỗ ở của hai mẫu tử Trang Hồng.
Hai sư đồ đợi ngoài cửa ra vào một chút, chờ người ở bên trong thông báo xong, được cho phép đã mới tiến vào.
Đi vào trong, nhìn thấy Trang Hồng, Ngọc Thương cho hạ nhân hai bên lui xuống, mới hành lễ với Trang Hồng: “Nương nương!”
Độc Cô Tĩnh không có lui xuống, mà cùng hành lễ theo.
Lúc Ngọc Thương đi gặp Trang Hồng, bình thường sẽ không gặp riêng đơn độc, muốn tránh bị hiềm nghi.
“Quốc sư.” Trang Hồng hơi gật đầu đáp lại, song có chút không kịp chờ đợi hỏi: “Công tử thế nào rồi?”
Ngọc Thương trả lời theo quy củ: “Nương nương yên tâm, mỗi ngày đều phái người tới gặp công tử, công tử mạnh khỏe, rất là ngưỡng mộ tài hoa của Ngưu Hữu Đạo, chăm chỉ học tập.”
“Học tập?” Trang Hồng nói mang theo ý tự giễu: “Thật sự là đi học tập sao?”
Ngọc Thương: “Là đi học tập thật, sau này cũng tính là sẽ đi theo hầu ở bên người Ngưu Hữu Đạo, đoán chừng cũng sắp theo Ngưu Hữu Đạo về Yến quốc Nam Châu rồi.”
Trang Hồng giật mình, có chút gấp, “Các ngươi muốn đưa công tử đi? Ngọc Thương, các ngươi muốn làm gì?”
Ngọc Thương khom người thở dài, “Nương nương chớ gấp, đích thật là đưa công tử đi học tập thật. Nương nương, tuổi công tử cũng đã không nhỏ, đã gần trưởng thành, một mực tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, cuối cùng cũng phải ra ngoài nhìn ngắm chút việc đời. Nương nương nếu thấy không yên lòng, có thể đi theo học thử.”
“. . . . . .” Trang Hồng nghe vậy mặt mũi đầy kinh ngạc, những người này một mực luôn hạn chế nàng ra ngoài, hiện có thể thả nàng rời đi rồi? Nàng có chút không thể tin được, “Các ngươi thật sự có thể thả ta đi?”
Ngọc Thương nghiêm mặt lại một chút, “Nương nương cớ gì nói ra lời ấy, hết thảy những gì chúng ta làm cũng chỉ là vì công tử và nương nương mà thôi, thả hay không thả gì chứ, nghe nặng lời quá, chúng thần không chịu nổi đâu!”
Trang Hồng bận bịu khoát tay, đổi giọng, “Quốc sư hiểu lầm rồi, ý của ta là, ta thật sự có thể đi theo công tử tới Nam Châu Yến quốc sao, các ngươi không có đi cùng sao?”
Ngọc Thương nói: “Tiên sinh có nói với công tử, muốn cho công tử ở một nơi có hoàn cảnh rộng rãi, chúng ta sẽ không đi quấy rầy, hi vọng lần này nương nương có thể đi theo chiếu cố tốt cho công tử.”
Trang Hồng có thể nói là mừng rỡ không thôi, thận trọng gật đầu nói: “Nhi tử của ta, ta tự nhiên sẽ chiếu cố tốt, quốc sư không cần phải lo lắng.”
Ngọc Thương: “Có chuyện còn cần phải nhắc nhở nương nương, có nhiều thứ có liên lụy rất lớn, dính đến quá nhiều sinh tử của người khác, một khi để cho người ta biết được, sẽ có rất nhiều người gây bất lợi cho nương nương với công tử, cái gì không nên nói ra ngoài, một chữ cũng không thể tiết lộ. Mặt khác, công tử không rành thế sự, có một số việc tạm thời vẫn đừng cho công tử biết đến mới tốt, đến thời điểm nên biết tự nhiên sẽ để cho công tử biết được.”
Trang Hồng liên tục gật đầu đáp ứng, “Cái này không cần ngươi nói ta cũng hiểu rõ, ta sẽ không lấy tính mệnh của mình với nhi tử ra làm trò đùa.”
“Nương nương bảo trọng, lão thần giờ đi an bài.” Sư đồ Ngọc Thương chắp tay, khom người cáo lui.
Ra khỏi tiểu viện u tĩnh này, Độc Cô Tĩnh nhịn không được hỏi: “Sư phụ thật sự muốn đưa cả nàng ta đi sao?” Ngụ ý là Ngưu Hữu Đạo cũng không có đưa ra yêu cầu này, chúng ta cần gì phải đưa thêm một con tin nữa cho người ta.
Ngọc Thương thở dài: “Ta cũng không muốn đưa nàng ta đi. . . Được rồi, những gì nàng biết đến cũng không nhiều. Trọng yếu nhất vẫn là công tử, công tử còn ở, nàng mới có giá trị, công tử không ở tại, nàng có ở đó hay không cũng không trọng yếu. Nếu công tử không ở chỗ này, ta trường kỳ giữ một đệ muội quả phụ ở bên người chiếu cố, để người ngoài nhìn thấy nghĩ như thế nào? Mà khi ai thấy qua đều biết đệ muội này rất có tư sắc, muốn không để cho người ta nói này nọ cũng khó khăn. Quay đầu lâu quá không thấy nhi tử, nàng tất nhiên lại muốn tranh cãi đòi gặp. Ai, vẫn là để cho nàng cùng đi đi!”
Độc Cô Tĩnh như có điều suy nghĩ, gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, thân phận vị kia bày ra đó, muốn đánh cũng không thể đánh, mắng cũng không thể mắng, quay đầu ba ngày hai bữa tranh cãi muốn gặp nhi tử của mình, đích thật là phiền phức, còn không bằng buông lỏng cho đi.
. . . . . .
“Mười con phi cầm kia của ta đi đâu rồi?”
Đồng Phương viên, Ngọc Thương đích thân đưa tiễn mẫu tử Trang Hồng, mắt thấy mấy con phi cầm cỡ lớn hạ xuống sân viện, Ngọc Thương tiến đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thấp giọng hỏi thăm một câu.
“Loại sự tình chém chém giết giết này, xuất hiện tử thương là không tránh khỏi, đều đã chết hết rồi. Ngươi sẽ không coi mấy con này la của nhà các ngươi a? Đây chính là của ta a, trên tay ta cũng có phi cầm mà, ngươi không phải không biết chứ.” Ngưu Hữu Đạo không đau không ngứa phủi sạch hết, hắn ngu gì đi thừa nhận đây là do chính mình bắt lại, bản thân hắn còn bị tổn thất mất ba con đâu.
Ngọc Thương nghe hắn nói mà đau hết cả răng, phát hiện bản thân đúng là tự tìm kích thích mà, không nói lời đối phương là nói thật hay nói xạo, chuyện đi đến loại tình trạng này, người ta không thừa nhận mà nói, ngươi không gô cổ người ta đưa lên đoạn đầu đài mà nói, mơ tưởng người ta phun ra.
Cuối cùng mấy con phi cầm xông lên trời, trời cao lồng lồng, Tề kinh to lớn ở phía dưới cũng dần dần cách xa.
“Tiên sinh, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Đang cùng cưỡi chung một con phi cầm với Ngưu Hữu Đạo, Hạ Lệnh Phái lên tiếng thử hỏi, trong đám người, hắn là đứa hồ đồ nhất, không ai nói cho hắn biết chân tướng cả.
“Đọc vạn quyển sách, bằng đi vạn dặm đường, hỏi nhiều làm gì?” Ngưu Hữu Đạo thuận miệng qua loa.
Oa! Trong lòng Hạ Lệnh Phái lại kinh hô, phát hiện lão sư chính là lão sư, xuất khẩu thành thơ a, tùy tiện một câu đều ẩn chứa đầy triết lý, cũng có thể làm cho hắn ngồi ngẫm nghỉ hồi lâu, mặt mũi lập tức lại tràn đầy sùng bái và ngưỡng mộ.
Quản Phương Nghi nắm lấy cánh tay hắn, hỗ trợ chiếu cố không bị ngã, trên thực tế là tóm lấy, trước khi chưa có xác nhận đã ổn thỏa, dù có đàm luận hợp tác tốt đẹp cũng là vô nghĩa, bên này sẽ một mực nắm mạng nhỏ của Hạ Lệnh Phái ở trong tay.
Khiến cho Ngưu Hữu Đạo ngoài ý muốn chính là, thế mà lại xuất hiện một tình huống ngoài ý muốn, Ngọc Thương thế mà cũng đưa cả Trang Hồng tới tay hắn, đưa cả