Chương 571: Tên đã trên dây
Vẽ Vô Tâm kia để làm gì à?
Chính bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng rơi vào trong suy tư trầm mặc, nhớ tới một màn Vô Tâm dừng bước nói chuyện với hắn kia, trầm ngâm nói, “Hắn không phải là người nói nhiều.”
Là sao? Quản Phương Nghi rất không minh bạch, “Nói nhiều với không nói nhiều liên can gì đến ngươi vẽ ảnh chân dung của hắn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn ngay cả Tư Đồ Diệu cũng không thèm đáp lời, nhưng vừa nghe được danh hiệu ta lại chủ động dừng bước quay người, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Quản Phương Nghi vui vẻ, thả trang giấy vẽ lại trên bàn, xoay người, cái mông cũng ngồi ở trên bàn, nghiêng người áp đến trước mặt hắn, cười nói: “Đừng nói chứ, ta thấy thanh danh của Tư Đồ Diệu đúng là chưa chắc khiến người khác chú ý nhiều bằng ngươi, bản thân không cảm giác thấy hay là đang tại tỏ vẻ khiêm tốn hử?” Trong giọng nói có một chút xíu trêu chọc.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay, một ngón tay nhấn ở phía dưới môi nàng, đỡ cái mặt nàng sắp sửa dán sát đến mặt mình lại, “Nhưng hắn không phải là người nói nhiều.”
Quản Phương Nghi kỳ quái, “Ngươi từ lúc nào trở nên toàn cơ bắp như thế rồi?”
Ngưu Hữu Đạo tựa hồ lại giống như đang đắm chìm ở trong thế giới suy tư của mình: “Một người không nói nhiều, thậm chí là người không muốn cùng người khác giao lưu quá nhiều, không kỳ quái khi hắn bảo có nghe nói về ta, nhưng vì ta mà dừng bước quay người lại liền khiến cho ta rất ngoài ý muốn, ngoài ra người không muốn nói nhiều này còn nói chuyện phiếm với ta, nhắc tới Bắc Châu Thiệu thị, ngươi còn nhớ rõ chứ?”
Quản Phương Nghi gật đầu, “Nhớ rõ, nếu như ta không nhớ nhầm, lúc ấy hắn nói thế này: Bức cho Bắc Châu Thiệu thị chạy trối chết, ta có nghe nói qua về ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Có cái gì kỳ quái đâu? Người ta qua sự kiện đó có nghe nói về ngươi thì có gì đâu?”
“Hắn không phải là người nói nhiều.”
“Cũng không có nói gì nhiều a, liền thuận miệng nói có một câu.”
“Vấn đề nằm ở chỗ đó.”
“Có ý tứ gì a?” Mạch suy nghĩ của Quản Phương Nghi thật sự là theo không kịp tư duy logic của vị này, hỏi mò: “Không phải ngươi hoài nghi vị này là người do Thiệu Bình Ba phái tới chứ? Chuyện này không có khả năng lắm, đám Lê Vô Hoa bọn họ đều có thể chứng minh hắn là người của Quỷ Y, nếu Thiệu Bình Ba có năng lực ảnh hưởng tới Quỷ Y kia, ngươi đã sớm gặp phiền phức lớn rồi.”
Nói vậy mà nàng vẫn chưa hiểu, Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ bên đùi nàng, ra hiệu nàng dịch chuyển cái mông, lại cầm trang giấy vẽ kia lên, nhìn chằm chằm người trên bức vẽ thật kỹ.
Có một điểm Quản Phương Nghi đúng là không có nói sai, bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Thiệu Bình Ba, đều sẽ để cho hắn cảnh giác.
Cái gì gọi là đối đầu? Đó chính là mặc kệ chuyện gì xảy ra, bất kể có phải là do đối phương làm hay không, đều sẽ vô thức liên tưởng đến trên đầu đối phương trước nhất.
Quản Phương Nghi đứng dậy xoay một vòng, cười hì hì nói: “Đạo gia, vẽ cho ta một tấm nữa đi, vẽ xong sẽ có trọng thưởng.”
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn nàng một chút, chợt sững sờ, phát hiện phía dưới môi của Quản Phương Nghi có một vệt đen, ý thức được cái gì, thản nhiên lật tay lại, nhìn qua ngón tay vừa rồi cầm bút than vẽ, ngón tay đúng là bị dính bụi than đen thui. . . . . .
Sáng sớm hôm sau, Hải Như Nguyệt đang trong cơn ngủ mê trên giường đột ngột bừng tỉnh, trên trán thậm chí ướt đẫm mồ hôi lạnh, đột nhiên kinh hãi ngồi bật dậy, nhưng thể cốt quá hư nhược, người còn chưa có ngồi dậy đã lại ngã xuống.
Nha hoàn đang hầu ở trong phòng bị dọa kêu lên sợ hãi.
Rất nhanh kinh động đến Lê Vô Hoa chạy vào xem, tới ngồi ở bên cạnh giường trấn an hỏi thăm, “Như Nguyệt, nàng thấy thế nào?” Ngón tay đã sờ lên tay kiếm tra mạch đập của nàng.
“Là hắn, người ở bên cạnh Quỷ Y.” Hải Như Nguyệt thở hỗn hển, nhớ rồi, gương mặt lúc ẩn lúc hiện trong cơn ác mộng của nàng giống y như gương mặt ở trong phòng bếp kia, thân thể khôi phục lại, có chút tinh lực, nàng rốt cục nhớ lại gương mặt thấy ở trong mộng kia đã gặp qua ở nơi nào.
Xác nhận thân thể của nàng đã khôi phục không tệ, Lê Vô Hoa yên tâm thêm không ít, thở dài nói: “Không sai, đó là đệ tử của Quỷ Y, đến để giải độc cho nàng, chất độc trên người nàng hắn đã giải trừ, hài tử cũng đã không sao.”
Nghe được hài tử cũng đã không sao, Hải Như Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng cái nàng nhớ tới không phải là cái này, mà chính là đại nhi tử của mình kia, “Thiên Chấn, Thiên Chấn ở chỗ Quỷ Y bên kia như thế nào rồi?”
Nhắc đến trưởng tử, không khỏi rơi lệ, trong lòng nàng biết, kỳ thật nàng có lỗi với đứa nhi tử này, giờ bị Quỷ Y luôn luôn có hành vi cổ quái kia mang đi, cũng không biết hiên nay như thế nào rồi.
Nhắc tới Tiêu Thiên Chấn, trong lòng Lê Vô Hoa ít nhiều có chút không thoải mái, hắn cũng muốn lấy cớ thử hỏi thăm một chút, thế nhưng tên Vô Tâm kia, hỏi cái gì mà có liên quan đến Quỷ Y bên kia thì hắn sẽ không có phản ứng, có hỏi cũng chỉ là hỏi không. Thở dài: “Vị đệ tử kia của Quỷ Y tính cách cổ quái, hỏi cái gì cũng không nói, hắn đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chữa khỏi các nàng xong liền rời đi.”
Mặc dù rời đi, lại đi không xa, chỉ là rời khỏi phủ thứ sử, sáng sớm đã đi tới Lưu Phương quán bên kia ở lại.
Không nói ra chân tướng cũng là do sợ nữ nhân này bị kích thích thân thể. . . . . .
Lưu Phương quán, tin tức đệ tử Quỷ Y chữa khỏi Hải Như Nguyệt vào tạm trú ở Lưu Phương quán lan truyền đi nhanh chóng.
Khách chư quốc đến thăm nghe thấy kinh ngạc, nhao nhao đến đây bái phỏng, tìm tòi xem hư thực.
Không tìm gặp còn tốt, vừa tới gặp cái nhao nhao tự chuốc lấy nhục nhã, vị đệ tử Quỷ Y kia có tính cách như nào xem như được lĩnh giáo.
Triệu Sâm chân trước vừa ra khỏi chỗ Vô Tâm thì Cao Thiếu Minh cũng vừa cao từ đi ra, vừa ra khỏi cửa Cao Thiếu Minh hô gọi, “Triệu phủ lệnh, xin chậm lại chút.”
Gọi lại xong, bước nhanh đuổi theo kịp, tới sánh vai đi cùng, rồi cùng nhau ra hiệu, để cho tùy tùng theo sau đi chậm lại cách hai người ra một khoảng.
“Triệu phủ lệnh, ngươi cảm thấy đệ tử Quỷ Y này là thật hay là giả?” Cao Thiếu Minh lên tiếng hỏi.
Mặt Triệu Sâm đang rất khó coi, “Tiền lệ giả mạo đệ tử Quỷ Y không phải là không có, nhưng kết quả cuối cùng giống nhau đều là rất thảm, công nhiên giả mạo như vậy khả năng không lớn.”
Cách nghĩ này của hắn cũng không sai, lúc trước Tiêu Thiên Chấn bị Quỷ Y mang đi, chính là hậu quả khi dám tuyên bố do đệ tử Quỷ Y chữa cho khỏi, nếu không sẽ không có khả năng rước lấy Quỷ Y đến tận nhà.
Mà đệ tử Quỷ Y lần này đến, hắn cũng có hoài nghi phải chăng có liên quan đến chuyện nhi tử của Hải Như Nguyệt bị mang đi kia, Quỷ Y rất ít khi dính vào loại chuyện này, đệ tử Quỷ Y ra mặt tham gia, khiến cho hắn thật bất ngờ, hắn tin tưởng triều đình cũng là không ngờ tới.
Cao Thiếu Minh hơi gật đầu, “Nói theo kiểu này, người này có thể là đệ tử Quỷ Y thật. Chỉ là độc Hải Như Nguyệt trúng, có dễ dàng giải trị như vậy sao? Phải chăng là đang cố làm ra vẻ để ổn định tình thế Bắc Châu.”
Hắn cảm thấy phía Triệu quốc bên này muốn hạ