Chương 586: Tuần Sát sứ của Phiếu Miểu các
Tiếng vó sắt ‘rầm rập’, đằng sau mấy chục kỵ sĩ, là mấy ngàn bộ tốt chạy bộ theo sau, xâm nhập vào khu vực rừng núi chỗ giao chiến.
Nhân mã của đồn bảo vệ đóng ở phụ cận nhận được quân lệnh, bèn hoả tốc chạy tới.
Một tên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ chạy theo đội quân lập tức nhảy xuống, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, xem xét thi thể đồng môn, thần sắc ngưng trọng.
Nhân mã đồn bảo vệ tản ra, bắt đầu tìm kiếm ở trong núi rừng, từng bộ thi thể thích khách được tìm kiếm lôi ra, ngoại trừ bảy bộ đệ tử thi thể của Vạn Động Thiên Phủ ra, những bộ thi thể của người khác toàn bộ được ném vào trong cái hố vừa mới được đào.
Chất củi nhóm lửa, mùi thi thể cháy khét xộc lên, sau khi thiêu huỷ xong thì vùi ngay tại chỗ, việc hủy thi diệt tích này là ý của Ngưu Hữu Đạo.
Ngoài dịch trạm, hơn ngàn nhân mã đuổi tới, trong đó cũng có một tên đệ tử Vạn Động Thiên Phủ chạy theo quân đồn bảo vệ, chạy đến tiếp ứng đám người Tôn Lâm Tiên đang bị thụ thương.
Về phần mấy người Ngưu Hữu Đạo, thì đã sớm đổi ngựa rời đi trước đó. . . . . .
Thanh Sơn quận, hang động núi đá, cấm địa của Ngũ Lương sơn.
Viên Cương đang ngồi ở trong một gian thạch thất, theo thường lệ xem xét mật báo từ các nơi truyền đến mỗi ngày, chải vuốt xem có tin tức nào hữu dụng hay không, đây là một trong những công việc thường ngày của hắn tại Thanh Sơn quận.
Trong thạch thất có kê hai cái bàn, một cái là của Viên Cương, một cái đối diện là của Công Tôn Bố, Viên Cương liếc nhìn qua Công Tôn Bố cũng đang xem xét mật tín tương tự như mình.
Bên ngoài, một tên đệ tử tiến đến vào, bẩm báo: “Chưởng môn, bên ngoài núi có người xin cầu kiến, nói là bằng hữu cũ của ngài.”
Công Tôn Bố vẫn nhìn xem mật tín trên tay, thuận miệng hỏi thăm, “Là người nào?”
Đệ tử đáp: “Tự xưng là Bách Lý Yết, nói là đi ngang qua nơi đây thuận đường nên ghé vào bái phỏng.”
“Bách Lý Yết?” Công Tôn Bố hơi sửng sốt một chút, thả mật tín trên tay buông xuống, ngẩng đầu lên nghi hoặc tự hỏi, “Sao hắn lại tới đây?”
Viên Cương có vẻ như vô tình không để ý ngẩng mắt lên, hỏi một tiếng, “Là ai vậy?”
Công Tôn Bố: “Một tên tán tu hơi có chút danh tiếng trên tu hành giới.”
Viên Cương: “Bằng hữu của ngươi à?”
Công Tôn Bố lắc đầu, “Trước kia khi còn chưa về bên này, lúc ta đi du lịch có nhận biết, cũng chỉ gặp có một lần, chưa nói tới quen thuộc, không tính là bằng hữu gì, hắn tìm đến làm gì nhỉ?”
Viên Cương không có hỏi nhiều, lại tiếp tục cúi đầu xem mật tín trên tay mình.
“Cho mời đi.” Công Tôn Bố giơ tay lên ra hiệu, chính mình cũng đứng dậy.
Bởi vì tính chất của Ngũ Lương sơn bây giờ, người ngoài sẽ không tiện tiến vào bên trong nội bộ Ngũ Lương sơn được, nên liền kiến tạo một ngôi lầu các đặt ở một chỗ sườn núi bên ngoài sơn môn, chuyên môn dùng để đãi khách, lúc nghỉ ngơi, cũng có thể tới ngắm cảnh.
Khách đến thăm Bách Lý Yết cũng chỉ có một thân một mình, một người một kiếm, áo choàng có ống tay lớn, ba sợi râu dài, lúc đi đường tay áo bay bay, trông có chút thoải mái.
Công Tôn Bố đã đứng chờ ở cửa vào lầu các, nhìn thấy khách đến, chắp tay cười chào: “Bách Lý huynh, đã lâu không gặp.”
Bách Lý Yết cũng cười ‘ha ha’ chắp tay chào, “Công Tôn huynh, từ biệt nhiều năm, phong thái ngày càng hơn xưa ha.”
Công Tôn Bố mời đối phương tiến vào trong lầu các ngồi, tự nhiên có trà nước được dâng lên.
Bách Lý Yết tựa hồ như không thích ngồi yên một chỗ, một mình đi tới đi lui, leo lên leo xuống lầu các, quan sát bốn phía, cuối cùng đứng trước cửa sổ tầng trên lầu các nhìn cảnh trí xa xa phía bên ngoài cửa sổ, cũng chưa có nói rõ ý đồ đến.
Công Tôn Bố nhẫn nại phụng bồi một lúc hơi nhíu mày, phát hiện vị này thật đúng là không coi mình là khách nhân, chúng ta rất quen thuộc sao?
Con mắt liếc qua bắt gặp, Bách Lý Yết mỉm cười, “Địa phương trông bình thường, nghe nói Ngưu Hữu Đạo ở tại Nam Châu này là người nhất ngôn cửu đỉnh, vì sao không tìm cho bản thân một nơi thần tiên cảnh mà ở, ngược lại lại an thân ở nơi hoang sơn lĩnh dã này, phải chăng đã có chút ủy khuất Công Tôn chưởng môn rồi?”
Công Tôn Bố chỉ chỉ Nhà Tranh sơn trang có thể nhìn thấy được phía bên ngoài cửa sổ: “Đạo gia ở trong sơn trang có một bộ câu đối, viết là: Núi không tại cao, có tiên thì có danh. Nước không tại sâu, có rồng thì linh. An thân ở nơi nào không quan trọng, quan trọng là có thể an thân, sao lại có chuyện ủy khuất gì?”
“Núi không tại cao, có tiên thì có danh. Nước không tại sâu, có rồng thì linh. . .” Bách Lý Yết khẽ vuốt cằm thì thầm lập lại, ánh mắt nhìn về phía sơn trang, “Lời lẽ thật là chí lý. Nhà Tranh, tên mặc dù không được đẹp, lại thật ứng với câu núi không tại cao, nước không tại sâu, bây giờ trên tu hành giới ai chẳng biết Thanh Sơn quận có Nhà Tranh sơn trang. Đã nghe qua đại danh Nhà Tranh sơn trang, không biết Công Tôn huynh có thể mang ta đi vào thăm qua hay không?”
Công Tôn Bố lắc đầu: “Sợ là đã để Bách Lý huynh thất vọng, Nhà Tranh sơn trang chính là yếu địa(nơi trọng yếu) của Thanh Sơn quận, cũng có thể nói là nơi quan trọng của toàn bộ Nam Châu, người ngoài không thể tuỳ tiện tiến vào, ta cũng không có tư cách tùy tiện mang người ngoài đi vào.”
Bách Lý Yết tiếc hận nói: “Tới thăm mà khó vào, quả là đáng tiếc.”
Công Tôn Bố không quen biết hắn, không muốn dây dưa với hắn nữa, thử hỏi: “Không biết Bách Lý huynh đến đây có gì phân phó?”
Bách Lý Yết quét ánh mắt khắp chung quanh, chợt lắc ống tay áo một cái, lộ ra một khối bạch ngọc giống như lệnh bài, phía trên có khắc hoa văn mây mù mờ mịt, sau dưới mây mù có từng dãy lầu các nhà cửa liên miên như ẩn như hiện.
Vừa nhìn thấy hoa văn trên lệnh bài, trong đầu Công Tôn Bố hiện lên ba chữ ‘Phiếu Miểu các’, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, khó có thể tin nhìn vị đứng ở trước mắt này.
Bách Lý Yết đưa đưa lệnh bài trong tay ra, ra hiệu cho hắn cầm lấy kiêm nghiệm thử đi.
Trong đầu Công Tôn Bố hiện lên đủ các loại suy nghĩ, cuối cùng gian nan đưa tay ra, tiếp nhận lấy lệnh bài kia.
Ngón tay gian nan cọ đi cọ lại hoa văn trên lệnh bài điêu khắc, sau đó thi pháp rót pháp lực vào trong điều tra, lập tức cảm nhận được từ trong lệnh bài có một cỗ khí tức hùng hồn khó nói nên lời ụp xuống, khiến cho tâm thần người ta run rẩy, loại khí tức này không có cách nào giả mạo được, bởi vì truyền thuyết nói, lệnh bài này là dùng di hài của thần rồng chế tác ra, là từ xương rồng chân chính làm thành.
Cái này cũng mang ý nghĩa, là tấm lệnh bài trên tay Bách Lý Yết này là hàng thật.
Thu hồi pháp lực điều tra lệnh bài, Công Tôn Bố cầm hai tay hoàn trả lại lệnh bài, hầu kết run run nhấp nhô mấy lần, thanh âm phát ra không được bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi là người của Phiếu Miểu các?”
Bách Lý Yết thu hồi lệnh bài, cho vào trong tay áo, nhàn nhạt phun ra ba chữ, “Tuần Sát sứ!”
Công Tôn Bố nội tâm rung động, nằm mơ cũng không nghĩ tới bề ngoài vị này chỉ là một tán tu hơi có chút danh khí trên tu hành giới, thế mà lại là Tuần Sát sứ của Phiếu Miểu các.
Như thế nào là Tuần Sát sứ của Phiếu Miểu các? Đúng như tên gọi, ý nghĩa người này là người đi tuần sát thiên hạ cho Phiếu Miểu các!
Phiếu Miểu các là địa phương nào?
Cửu Thánh(9 thánh) tuy có thế lực của riêng mình, nhưng vì để khống chế thiên