Chương 593: Ngưu mỗ trái tim băng giá nha!
Tại sao có thể như vậy? Nàng có chút không nghĩ ra, chẳng lẽ có người đã sớm để lộ tin tức?
Điều nàng hiện tại lo lắng chính là, nếu Ngưu Hữu Đạo đã biết rõ tình hình, thì còn có thể ở trong sơn trang nữa sao? Hay là đã trốn vào trong núi rừng rồi?
Thế nhưng nàng không cách nào hạ lệnh rút lui, không có mệnh lệnh của Ca Miểu Thủy, Phi Hoa các nàng nếu dám nửa đường rút lui, thì hậu quả không phải Phi Hoa các nàng có thể gánh vác nổi.
Nàng chỉ có thể tiếp tục kiên trì xông về phía trước, thi pháp cao giọng hò hét, “Nhanh chóng xông đi qua!”
Tô Nhân Kiệt đang đứng ở trên đỉnh núi, mắt nhìn tốc độ quân địch trùng kích, tính toán khoảng cách mà cung tiễn phe mình có thể bao trùm đến, đợi cho khoảng cách đến một độ nhất định, thì lần nữa vung bảo kiếm trong tay lên, hạ mệnh lệnh tiến công theo tính toán trước đó.
Để canh tốc độ tiến công, sớm không được, chậm cũng không được, chỉ có những tướng lĩnh đã từng chém giết trên chiến trường, mới có kinh nghiệm chỉ huy phương diện này.
Lính tiên phong ở bên cạnh lập tức vung vẩy lệnh kỳ trong tay.
“Thùng thùng thùng thùng thùng. . .” Phía dưới, tiếng trống trận lập tức ‘thùng thùng’ vang lên, lấy Nhà Tranh sơn trang làm trung tâm, phòng tuyến bốn phía cơ bản đồng thời vang lên tiếng trống trận dồn dập.
Nghe được tiếng trống hiệu lệnh, từng quan chỉ huy trong trận doanh phía dưới rút bảo kiếm ra khỏi vỏ, huy kiếm chỉ về phía trước, gồng cuống họng lên gầm thét, “Bắn tên!”
Trận doanh cung tiễn thủ lập tức hướng mũi tên lên không trung, vạn tiễn cùng phát, dây cung xé gió, ầm thanh ‘vút vút vút’ đồng thời vang lên bên tai không dứt, vạch phá bầu trời, tụ lại từng mảng bay vút trong không khí, thanh thế kinh người, bóng tên lít nha lít nhít lóe lên trên không trung một cái rồi biến mất, thanh thế tràng diện như này, có rất nhiều tu sĩ cũng chưa từng gặp.
Xen lẫn trong âm thanh ‘vút vút’ đó là âm thanh ‘cạch cạch cạch’, binh lính vung búa gỗ lên ra sức đánh tới vào chốt lò xo của Công Thành Nỏ, trong tiếng ‘ong ong’ vang lên, trên một bộ Công Thành Nỏ liền có năm cây cương mâu được bắn vút ra.
Từng dãy Công Thành Nỏ bắn ra từng làn cương mâu, khí thế như dời non lấp bể, vạch phá bầu trời lướt về phía xa.
Vì lần chặn đánh này, Viên Cương đã vận dụng toàn bộ lượng cung tiễn dữ trữ nơi đây, bất kể có phải là người chuyên trách về cung tiễn hay không, chỉ cần biết bắn tên, là đều được huy động.
Loại trận tiễn xạ kích quy mô lớn này, cũng không cần phải xạ kích tinh chuẩn, chỉ cần có thể nghe mệnh lệnh, nhắm bắn bao trùm về một phía là được.
Mấy vạn nhân mã cơ hồ đều bị Viên Cương biến thành xạ thủ, bởi vì hắn rất rõ ràng, đại quân triều đình không có cách nào xâm nhập vào Nam Châu mà không bị phát hiện được, cho nên người có thể chạy đến tiến công sớm nhất, tất nhiên là những tu sĩ có thể trèo đèo lội suối vụng trộm tới, mà chém giết ở khoảng cách gần, thì trú quân đóng ở bên này không thể nào là đối thủ của số lượng lớn tu sĩ được, chỉ có tiến công bằng cung tiễn ở cự ly xa, mới có thể chiếm được ưu thế.
Mũi tên bay ‘ víu víu’, lít nha lít nhít như mưa, rợp cả mảng bầu trời phóng tới.
Lực bắn, cộng thêm tốc độ mũi tên hạ từ trên cao cắm xuống, uy lực càng lớn hơn kiểu bắn thẳng nhiều, từng nhóm lớn tu sĩ trong lúc bay lượn ngay lập tức bị luống cuống tay chân.
Có người bổ kiếm khí ngăn cản, có người huy chưởng đánh văng, có người lại thi triển pháp cương hộ thể chống cự, giữa trời bị bắt làm động tác thi pháp phòng ngự, đã không còn cách nào tụ khí thành cánh tiếp tục phi hành tiến tới nữa.
Trong trận doanh công kích, sau khi hàng cung tiễn thủ đứng đầu cùng xạ kích xong, cấp tốc quỳ một chân xuống đất, rút mũi tên lên dây.
“Bắn tên!” Quan chỉ huy lại hô lên ra lệnh.
Trận doanh cung tiễn thủ vòng kế sau liền lập tức cùng bắn tên tiếp, sau khi bắn xong, cũng lập tức quỳ một chân trên đất, rút mũi tên ra lắp vào dây cung.
“Bắn tên!” Quan chỉ huy lại tiếp tục hô lên ra lệnh.
Trận doanh cung tiễn thủ kế tiếp sau cùng lại tiếp tục bắn ra thêm một đợt mưa tên.
Lúc này trận doanh cung tiễn thủ phía trước nhất đã kịp kéo dây cung đứng lên, trận doanh kế tiếp sau cũng sắp sửa lên dây xong đứng lên theo.
Lại thêm một đợt mưa tên nữa điên cuồng bắn ra, ba đợt thay phiên nhau, liên tiếp không ngừng bắn ra, duy trì tiết tấu bắn tên liên tục không ngừng, không cho quân địch đang tiến công có cơ hội thở dốc.
Trong mưa tên không ngừng đập vào mặt, nhóm tu sĩ Phi Hoa các tiến công đã không còn cách nào tụ khí thành cánh bay lượn được nữa, bị mưa tên áp chế, chỉ có thể chạy lướt đi ở trên mặt đất, còn phải né trái tránh phải nữa.
Cương khí hộ thể không chịu nổi mũi tên liên miên không ngừng hao mòn, không ngừng có người bị bắn té ngã xuống đất.
Đường đường tu sĩ, bị con kiến hôi phàm nhân dùng cung nỏ bắn giết, không biết bao nhiêu người hai mắt ức như muốn nứt.
Càng kinh khủng hơn chính là những cương mâu từ trên trời giáng xuống kia, cái thứ này chân chính là mang lực xuyên thấu thiên quân vạn mã, pháp cương hộ thể của tu sĩ Trúc Cơ kỳ còn có thể ngăn trở được lực đạo công kích, nhưng lại không thể ngăn được cương mâu tập trung đâm vào một điểm.
“Chưởng môn, dùng điểm yếu của mình đi liều mạng với sở trường của người ta là không được rồi! Lại tiếp tục xông nữa, Phi Hoa các ta sẽ tổn thất nặng nề a, rút lui đi!”
Trong âm thanh chống đỡ lách cách, một tên trưởng lão Phi Hoa các tức giận hô lên, tay quất bay một mảng mưa tên, đang trong lúc hô to lại không kịp ứng phó, bị một cây cương mâu từ trên trời cắm xuống xuyên qua ngực, người đồ về sau lại không thể ngã xuống đất, bị trường mâu xỏ xuyên qua cắm xuống đất chống đỡ lại.
Phốc! Lại một cây cương mâu xuyên thủng thân thể của hắn, trong lúc nôn ra máu thân thể hắn run lên, trong nháy mắt sau lại bị mưa tên ập đến bắn cho thành con nhím.
Mặt đất cắm đầy mũi tên trông như rừng gai vậy.
Chính mắt nhìn thấy Tào Ngọc Nhi hô lên bi thiết, “Tạ trưởng lão!”
“Chưởng môn cẩn thận!” Mấy tên đệ tử Phi Hoa các vọt tới hộ trợ, giúp nàng chống cự mũi tên và cương mâu bắn đén, lại có thêm hai người phát ra tiếng kêu thảm, bị bắn té ngã xuống đất.
Hai mắt Tào Ngọc Nhi như muốn nứt, thuận tay rút nhổ một cây cương mâu cắm trên mặt đất, vung tay đảo ngược lại, ném mạnh ra ngoài, tức giận hô: “Cao thủ trong môn toàn lực tiến lên, phá hư trận tiễn của đối phương!”
Trên đỉnh núi quan chiến, Phí Trường Lưu ánh mắt lấp lóe, từ từ nói: “Đạo gia đây là muốn cứng đối cứng sao?”
Viên Cương đang cầm Tam Hống Đao trong tay mặt không biểu cảm, không có lên tiếng, trong lòng lại rõ ràng, Đạo gia lúc này chính là muốn thừa cơ cứng đối cứng với triều đình một lần, nếu không Đạo gia đã sớm ‘lượn’, đâu còn có thể đứng ở đây đợi triều đình đến tiến đánh.
Tô Nhân Kiệt đang hiệu lệnh đốc chiến, khóe miệng có chút xem thường, những tu sĩ trùng kích trước mắt so với trong tưởng tượng của hắn yếu nhược hơn nhiều, có bản sự tốt như thế mà lại không thể phát huy ra được chút uy lực gì, căn bản không biết làm sao kết trận trùng sát, không có tấm chắn phòng ngự liền dám nhắm mắt xông bừa, trùng kích cũng không biết cái gì gọi là phòng ngự chủ chốt, không có kết cấu gì cứ ngao ngao gọi bừa xông loạn, quả thực là phung phí của trời!
Hắn tự nhận, nếu như đổi hắn đến chỉ huy nhóm tu sĩ này mà nói, thì rất nhanh liền có thể đột phá được phòng tuyến công kích bên này.
Nếu như hắn đem ý tưởng