Chương 597: Đây chính là hạ tràng của kẻ dám phạm Nhà Tranh sơn trang ta!
Một người một kiếm lần lượt rơi xuống đất.
Phịch! Tông Nguyên đập xuống mặt đất, đã không có nửa người, nửa người dần dần chìm trong huyết thủy.
Trong chớp mắt kiếm rơi xuống đất, đột nhiên biến mất, chỉ có nam tử áo thêu bông đang phiêu phiêu hạ xuống đất, lẳng lặng nhìn xem Tông Nguyên nằm đó hai mắt khép mở.
Những kẻ tập kích đang đánh nhau ở chung quanh bị hù sợ quá sức, ngay cả Tông Nguyên đều bị giết, còn ai dám tới gần vị này nữa, lập tức quay đầu bỏ chạy.
“Triệu. . .” Tông Nguyên nhìn chằm chằm nam tử áo thêu bông phát ra một tiếng kêu suy yếu, trong ánh mắt hình như có lo lắng muốn phó thác, nhưng cuối cùng vẫn không kịp nói ra, hai mắt ngốc trệ không còn động tĩnh, cũng đã mất đi khí tức.
Cao thủ quyết đấu, tình huống đánh lung tung rất ít, kỳ thật song phương từ lúc vừa mới bắt đầu giao thủ cho đến lúc này cũng không mất bao nhiêu thời gian, rất nhanh liền phân ra thắng bại.
Mặc cho mưa máu giờ mới rớt xuống vẩy lên người, nam tử áo thêu bông chuyển ánh mắt ra khỏi mặt hắn, nhìn về phía Nhà Tranh sơn trang, hai tay áo hất lên, nhún mình một cái đằng không bay lên, hai tay áo vung mở như con chim lớn đang xòe cánh vậy, lướt qua trên không trung trên đầu đám người đang giao chiến bên dưới.
Hắn mới mặc kệ những người phía dưới kia ai thắng ai thua, hắn cũng sẽ không vì đám người mặc áo đen bịt mặt kia là của Ngưu Hữu Đạo mà đuổi theo từng tên tập kích để giết hộ.
Tung bay qua trên không trung Nhà Tranh sơn trang, nhẹ nhàng lướt hạ đáp xuống phía trên lầu các, từ từ dịch bước, lẳng lặng tới đứng ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, vẫn là tấm mặt nạ không biểu cảm kia.
Trên lầu các lặng ngắt như tờ, từng người đều là kinh ngạc nhìn xem hắn.
Hoàng Liệt nhìn hắn, lại nhìn sang Ngưu Hữu Đạo.
Ngân nhi đang ôm hộp cơm trong mắt cũng đầy hiếu kỳ, tiến tới bên người nam tử áo thêu bông, nghiêng cái đầu ngó xem mặt của hắn, nam tử áo thêu bông cũng nhìn lại vị ‘thùng cơm’ này.
Liếm liếm mỡ đầy trên đầu mấy ngón tay, Ngân nhi đưa tay thò về phía nam tử áo thêu bông, muốn gỡ mặt nạ trên mặt hắn xuống.
Nam tử áo thêu bông trong mắt đầy ghét bỏ, nhấc tay áo hất tay nàng ra.
Tình cảnh này, người không biết rõ nội tình đều cảm thấy nữ nhân này thật là ngớ ngẩn, muốn tìm chết hay sao?
Ngân nhi lập tức trừng hai mắt lên một cái, có vẻ rất là không cao hứng.
Lúc này thì đến lượt đám người Quản Phương Nghi biết rõ nội tình đổ mồ hôi lạnh giùm cho nam tử áo thêu bông, ngươi có thể giết chết Tông Nguyên, nhưng để đối đầu Yêu Vương này, thì sợ còn chưa đủ ‘trình’ a, trọng yếu nhất là chớ có liên lụy chúng ta nha!
Còn tốt Thương Thục Thanh đang còn hãi hùng khiếp vía nhưng vì lo lắng cho Ngân nhi, kịp thời bước tới kéo Ngân nhi lui ra, cũng thấp giọng khuyên nhủ: “Ngân nhi, đừng hồ nháo*.” (* quậy phá)
Ngân nhi mặc dù nghe lời Thương Thục Thanh bị kéo ra, nhưng vẫn là quệt mỏ ‘xấu’ về phía nam tử áo thêu bông mắng, “Người xấu!”
Nam tử áo thêu bông vốn coi nàng là ‘thùng cơm’, lười nhác cùng so đo với loại nữ nhân ngớ ngẩn này.
Trong núi những kẻ nhảy từ trên không xuống tập kích kia đã bắt đầu chạy tứ tán, Tông Nguyên vừa chết, sĩ khí lập tức tan tác!
Đối mặt với đám người mặc áo đen bịt mặt, cả đám vốn đã không chịu nổi, bây giờ ngay cả Tông Nguyên đều đã chết, còn có cái gì nữa mà liều đánh? Cho dù chiến đấu cho tới cùng, bên người Ngưu Hữu Đạo có cao thủ như thế bảo hộ, bọn hắn căn bản không thể giết chết được Ngưu Hữu Đạo, có liều chết đến cùng cũng chỉ là chịu chết uổng, cả đám không có tất yếu phải tiếp tục liều mạng, chỉ có thể là chạy trốn!
Thấy đám người mặc áo đen bịt mặt muốn truy sát, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng nói: “Giặc cùng đường chớ đuổi!”
Một tên bịt mặt đang đứng ở trên tường rào lập tức phát ra tiếng thét dài, ra hiệu ngừng truy sát.
“Đoàn Hổ, Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lưỡng.” Ngưu Hữu Đạo quát lên.
Ba người lập tức tiến lên, cùng chắp tay đáp: “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo vẫn đưa lưng về phía ba người, mắt nhìn phía trước, “Ba người các ngươi lĩnh 100 nhân thủ, gấp rút tiếp viện Lưu Tiên tông, Phù Vân tông cùng Linh Tú sơn.”
“Vâng!” Ba người lĩnh mệnh, lập tức xuống dưới lầu, câu thông cùng đám người bịt mặt kia một chút, sau đó các lĩnh trăm người lao đi.
Cường địch đã lui, hiện tại rút bớt lực lượng phòng ngự ở trong sơn trang ra ngoài Ngưu Hữu Đạo cũng đã không sợ nữa, cũng âm thầm thở phào ra một hơi, thoạt đầu còn sợ nam tử áo thêu bông không phải là đối thủ của Tông Nguyên, làm hắn lo lắng đề phòng một hồi.
Hắn cũng cảm thấy bản thân may mắn đã phòng ngừa chu đáo, trước tiên mời vị này tới đây, nếu không chiếu theo kế hoạch ban đầu chắc sợ là đã tự dời tảng đá lên nên chân mình rồi.
Đương nhiên, cũng bởi vì phe đối mặt chính là triều đình Yến quốc, muốn cứng đối cứng với loại quái vật khổng lồ này, ngay từ đầu hắn liền phải cẩn thận nhiều hơn, điều động tất cả các lực lượng có thể sử dụng tới.
Hắn lần này có thể nói là lấy tất cả lực lượng của mình ra liều mạng một phen với Yến Đình!
Nhìn xem vệt máu nhiễm trên người nam tử áo thêu bông, Ngưu Hữu Đạo dựng một ngón tay cái lên với hắn, “Quả nhiên là cao thủ!”
Nam tử áo thêu bông lạnh nhạt liếc nhìn.
Trên không trung nhìn không quá rõ ràng, Ca Miểu Thủy đang khống chế phi cầm bay qua lại ở tầm thấp, nhìn thấy Tông Nguyên ngã rơi trên mặt đất, thì kinh hãi không thôi.
Thêm cao thủ đột kích đều đã chạy tán loạn, Ca Miểu Thủy biết chuyện tình đã không thể thực hiện, bèn cấp tốc thúc phi cầm bay lên không, bỏ trốn!
Một màn này rơi vào mắt Ngưu Hữu Đạo, trước đây nhìn thấy người này giống như đang ở trên không trung đốc chiến vậy, đã khiến hắn hoài nghi thân phận của đối phương sẽ không đơn giản, lúc này bèn phất tay một chỉ, “Đi xem là ai, cưỡi Xích Liệp Điêu, xem coi có thể bắt lại hay không!”
Mấy tên mặc áo đen bịt mặt cấp tốc nhảy lên hai con Xích Liệp Điêu, đằng không bay lên đuổi theo. . . . . .
Trên đỉnh núi, mắt thấy mấy tên tu sĩ tập kích từ trên không vọt tới, Trần bá cùng Ngô lão nhị cấp tốc bảo hộ ở trước người Viên Cương, trách nhiệm chính của bọn hắn lần này là bảo hộ Viên Cương.
Nhưng mà mấy tên tu sĩ này đã vô tâm giao chiến, chỉ muốn đào mệnh, đâu còn muốn dây dưa nữa, lóe trên đỉnh đầu bọn hắn, rồi vượt qua chiến trường phía dưới, nhanh chóng lướt đi.
“Chưởng môn, bọn họ đã bỏ chạy kìa!”
Đệ tử Phi Hoa các đang trong vòng vây đánh, có người hô to lên.
Tào Ngọc Nhi tóc tai bù xù, toàn thân đầy vết máu trong trận khổ chiến, vung mạnh vài kiếm bức lui những người đang dây dưa, ngẩng đầu lên nhìn lại, thấy được những cao thủ tập kích trên không kia đang chạy trốn.
Lại nhìn lại đệ tử Phi Hoa các chết thảm nằm ngã đầy đất từ gần gần đến xa xa.
“A!” Tào Ngọc Nhi ngửa mặt lên trời phát ra tiếng gào bi thương, tựa hồ ý thức được đã thất thủ, Phi Hoa các bỏ ra đại giới lớn như vậy, còn bị thất bại, để nàng làm sao chịu cho nổi.
Nhưng bây giờ không phải là thời điểm để phát tiết cảm xúc, hơi tỉnh táo về sau, lớn tiếng hô: “Rút lui!”
Thế nhưng đã chậm, từ phía đỉnh núi, có trên trăm tên mặc áo đen bịt mặt bay lên không lướt xuống, gia nhập vào đoàn chiến, gấp rút tiếp viện đệ tử Lưu Tiên tông.
Nhìn thấy một đám cao thủ đến trợ chiến, mặc dù không rõ là ai, nhưng khẳng định là người một nhà tới để giúp đỡ bên này, đồng dạng cũng máu me khắp người Phí Trường Lưu tâm thần đại chấn, điều này nói rõ cái gì, nói rõ là phía Đạo gia bên kia đã thắng, đã triển khai phản kích, lúc này bèn cao giọng hét lớn, “Giết!”
Tình hình tương tự phát sinh ở bốn phương tám hướng phòng tuyến bên ngoài. . . . . .
Khi tiếng chém giết triệt để yên tĩnh, nhân mã trú quân trên sườn núi bắt đầu tiến ra bên ngoài, thanh lý chiến trường, tiến ra đi giữa rừng mũi tên và cương mâu san sát kia.
Phát hiện địch nhân nào