Chương 604: Đánh không thắng cũng phải đánh
Vào lúc giữa trưa, Cao Kiến Thành xuất cung, về nhà dùng bữa trưa.
Xuống xe ngựa, tiến vào cửa chính, cũng đã không còn tâm tư ăn cơm, trực tiếp chạy vào thư phòng, quản gia Phạm Chuyên cũng không có nói mời dùng bữa gì, mà cùng đi theo sau vào thư phòng.
Cao Kiến Thành mặt ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng rất là sốt ruột, miệng đắng lưỡi khô, sáng hôm nay không biết đã uống hết biết bao nhiêu nước trà, lúc này đây vẫn y nguyên cảm thấy khát.
Đợi hắn uống nước xong thấm họng, Phạm Chuyên mặt mày sầu lo lúc này mới lên tiếng hỏi, “Lão gia, tình huống sao rồi ạ?”
Cao Kiến Thành buông chén trà xuống nói, “Chưởng môn Phi Hoa các và Chân Linh viện đều cùng bị treo ở trên đầu tường thành Thanh Sơn quận, tình huống Nam Châu bên kia có chút không ổn, nghe được tin tức, có vẻ Thương Triều Tông đang tập kết nhân mã chạy tới Định Châu.”
“A! Chẳng lẽ hắn lại muốn tiến đánh Định Châu sao, Thương Triều Tông có thể có được lá gan lớn như vậy?” Phạm Chuyên giật mình không nhỏ.
Cao Kiến Thành: “Cái gì mà gan lớn gan nhỏ, chẳng phải hắn cũng đã nuốt Nam Châu rồi đó sao. Theo lý thuyết là không dám, thế nhưng Đồng Mạch đã một lần nữa an bài nhân thủ đi kiểm kê thuế má những châu phủ mà triều đình khống chế, cũng ra thủ dụ cho các bộ nha phía dưới tiết kiệm chi tiêu. Nhìn ra được, hắn đang tiến hành chuẩn bị đề phòng có biến.”
Phạm Chuyên có chút hồ nghi, “Cũng bởi vì tiến đánh Nhà Tranh sơn trang, mà Ngưu Hữu Đạo liền muốn hưng binh làm loạn, tam đại phái lại có thể chịu ngồi yên nhìn sao?”
“Một cái Nhà Tranh sơn trang nho nhỏ, lại có thể làm thất bại trận công kích mạnh mẽ như vậy, ngay cả Tông Nguyên cũng bị giết chết, đây rõ ràng là đã sớm có phòng bị. Đã sớm biết trước, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại không gửi thư cáo tố lên tam đại phái để ngăn chặn trước, tình nguyện bất chấp nguy hiểm, suy nghĩ lại một chút việc Tống sứ bị giết dẫn đến đại quân Tống quốc áp cảnh. . . Lão Phạm, việc này ta không dám suy nghĩ kĩ càng, càng nghĩ tỉ mĩ càng cực kỳ đáng sợ a!” Cao Kiến Thành nhẹ nhàng gõ gõ bàn nói, “Mưu đồ đã lâu, Định Châu sợ là khó thoát khỏi tai kiếp!”
Phạm Chuyên như hiểu ra gì đó, chợt lại lo lắng nói: “Vậy đại gia phải làm sao bây giờ? Một khi Nam Châu mà vạch mặt, há lại để cho đại gia được dễ chịu?”
Cao Kiến Thành thăm thẳm thở dài: “Nghiệt tử kia chết sống ra sao không trọng yếu, thế nhưng Cao gia con cháu đầy đàn, từ trên xuống dưới hơn trăm tính mệnh, sợ là sẽ bị nó làm cho liên lụy. Từ thế cục trước mắt xem ra, vẫn còn có một tia hi vọng.”
Thấy ánh mắt hắn quỷ quyệt, tựa hồ đã có tính toán gì, Phạm Chuyên vội nói: “Lão gia, đã có tính toán gì thì nên làm sớm, không nên chậm trễ a!”
Cao Kiến Thành giọng trầm thấp nói: “Thương Triều Tông không xuất binh thì thôi, một khi xuất binh, triều đình tuyệt đối sẽ không thừa nhận Thiếu Minh là do triều đình phái đi, đây chính là một tia hi vọng!”
Phạm Chuyên nghi hoặc, “Hi vọng ở đâu? Không phải chính lão gia cũng đã nói, Ngưu Hữu Đạo đã nắm giữ người trên tay, sợ là sẽ không từ bỏ a!”
“Cho nên cần phải ngăn chặn Ngưu Hữu Đạo lấy Thiếu Minh ra để làm văn chương!” Cao Kiến Thành nhẹ nhàng dùng lực gõ mặt bàn trước mặt một cái nói, “Triều đình không thừa nhận phái Thiếu Minh đi tiến đánh Nhà Tranh sơn trang, Ngưu Hữu Đạo cũng coi Thiếu Minh không hề tồn tại, như thế hội sẽ có kết quả như thế nào?”
Phạm Chuyên bừng tỉnh đại ngộ, đã hiểu, “Kể từ đó, triều đình liền sẽ không tự dời tảng đá lên nện chân của mình, sẽ ngăn chặn không để cho những người trong triều truy cứu hướng đi của đại gia, cũng sẽ không liên luỵ đến lão gia, nguy cơ của Cao gia liền sẽ đi qua! Thế nhưng là. . .” Vẻ mặt hắn đầy khó khăn, “Ngưu Hữu Đạo há lại để cho chúng ta tùy ý bài bố?”
Cao Kiến Thành hừ lạnh, “Hắn không phải đòi tiền sao? Cho hắn là được! So với sinh tử tồn vong và tiền đồ của hơn trăm mạng người Cao gia, chút tiền đó chả là cái gì, chỉ cần có thể bảo trụ như hiện tại, về sau tiền tài tự nhiên sẽ trở về.”
Phạm Chuyên lập tức mơ hồ, “Lão gia ngài không phải nói Ngưu Hữu Đạo coi như có cầm tiền cũng sẽ huyên náo cho mọi người đều biết sao? Huống chi, yêu cầu của Ngưu Hữu Đạo chính là 1 ức( 100 triệu) kim tệ a! Với vốn liếng Cao phủ, đi nơi nào làm ra được số tiền kia, thật muốn trắng trợn thu xếp mà nói, sợ là không có cách nào che giấu được.”
Cao Kiến Thành: “Ai nói cho hắn 1 ức rồi? Ta lấy đâu ra 1 ức đưa cho hắn, ngươi tính toán coi con số 1000 vạn(10 triệu) hiện có thể lấy ra được hay không?”
Phạm Chuyên nghi hoặc không hiểu, ” Nếu 1000 vạn thì đúng là có thể kiếm ra được, thế nhưng từ 1 ức biến thành 1000 vạn, chênh lệch này có phải hay chăng quá lớn chút, Ngưu Hữu Đạo có thể nhả ra sao?”
Cao Kiến Thành thấp giọng hỏi ngược lại một câu, “Giang sơn Yến quốc này trị giá bao nhiêu tiền?”
“. . . . . .” Phạm Chuyên nghe trợn mắt há hốc mồm, kinh nghi bất định, vẻ mặt như muốn nói lại thôi.
Cao Kiến Thành đứng dậy, đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: ” Dã tâm của Thương Triều Tông, ngay cả người qua đường cũng đều biết, lần chủ mưu này càng thêm chứng minh điểm đó. Ta ở trong triều quyền cao chức trọng, kinh doanh nhiều năm tại Yến quốc cảnh nội, môn sinh quan lại quan hệ trải rộng, nếu như đổi lấy sự đồng ý giúp đỡ của ta, với dã tâm của bọn hắn mà nói, 1 ức kia làm sao có thể so sánh, ngươi nói coi bọn hắn sẽ lựa chọn như thế nào?”
Phạm Chuyên đã minh bạch ý đồ của hắn, tự nhiên cũng minh bạch được ý vị sẽ như thế nào, bèn hít sâu vào một hơi.
Cao Kiến Thành biết trong lòng của hắn đang suy nghĩ cái gì, khoát tay nói: “Chuyện cho tới bây giờ, Cao gia ta đã mất đường lui, trong triều là những loại người nào, ngươi ta đều lòng dạ biết rõ, đều là những hạng người hổ báo sài lang. Nếu như ta bị sụp đổ, thì ‘tường đổ mọi người cùng đẩy’, ‘trống thủng loạn người nện’, bọn hắn còn không phải sẽ đem ta ra mà giẫm cho chết sao, đến lúc đó ngay cả những a miêu a cẩu( đám mèo chó) kia cũng dám tùy ý làm bậy với ngươi, ngươi bảo ta làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn Cao gia từ trên dưới xuống dưới tích tắc bị biến trở thành không bằng heo chó được? Đến lúc đó xui xẻo không phải chỉ là mình Cao gia ta, mà toàn bộ những môn sinh, quan lại phụ thuộc vào ta kia đều xong!”
Phạm Chuyên giọng run run nói: “Lão gia, đây chính là. . .” Có chút chữ hắn khó mà nói ra khỏi miệng được, nhưng không thể không nhắc nhở, “Một khi sự tình bị bại lộ, thì là vạn kiếp bất phục a!”
Cao Kiến Thành: “Nếu như ta không hành động, thì vạn kiếp bất phục đang chờ ở trước mắt. Thương Kiến Hùng người này ta hiểu rất rõ, tuy có lòng muốn cường quốc, nhưng lại không phải là người có thể gánh vác, không dung được quần thần tranh đấu, cho nên trong triều đều là đám hạng người không rành quốc sự chỉ biết ton hót. Thượng bất chính hạ tắc loạn, lời này rất chí lý, Yến quốc bây giờ loạn tượng ở khắp nơi, đều là do yêu nghiệt trong triều hoành hành bẻ cong gây nên.”
Đưa tay ra đập đập vào đầu vai Phạm Chuyên, “Hắn sẽ không vì Cao gia ta mà đứng ra gánh vác cái gì cả, ta có thể đoán được, nhi tử của ta rõ ràng là bán mạng cho hắn, Cao gia ta lại sắp sửa rơi vào hạ tràng bị quần công tan nhà nát cửa, chỉ tiện nghi cho đám hổ báo sài lang kia, cái này để ta làm sao có thể cam tâm? Nếu hắn bất nhân bất nghĩa trước, thì cũng đừng trách ta bất trung!”
Phạm Chuyên vành mắt đỏ cả lên gật gật đầu, “Đã hiểu, lão nô đều hiểu cả, thế nhưng trước mắt triều đình dù sao vẫn là thế lớn!” Nhắc nhở hậu quả nếu phải làm như vậy.
Cao Kiến Thành: “Cho nên việc này ta không thể mượn qua tay người khác được, chỉ có thể chính bản thân ngươi