Chương 611: Trợn mắt há hốc mồm.
“Nam Sơn tự?” Đi đến cửa một gian đình viện, ánh mắt Toàn Thái Phong dừng lại trên đầu cửa viện, nhạc nhiên, có hơi chút khó hiểu.
Huệ Thanh Bình cũng kỳ quái, nhìn chằm chằm suy nghĩ, tiểu viện này như thế nào lại dùng loại tên gọi này, nhìn xem qua cứ như là biển hiệu của mấy loại chùa miếu vậy.
Sau khi tiến vào trong sơn trang, Toàn Thái Phong mở miệng đưa ra yêu cầu có thể tham quan một chút hay không, Ngưu Hữu Đạo không biết hắn muốn xem cái gì, nhưng yêu cầu này cũng không quá đáng, gặp Huệ Thanh Bình cũng không phản đối, đành phải tự mình dẫn khách đi tham quan một chút, đi chỗ này chỗ kia chút liền đi tới trước cửa viện nơi một đám hòa thượng Nam Sơn tự cư trú.
“Núi không tại cao, có tiên thì có danh. Nước không tại sâu, có rồng thì có linh.” Ánh mắt Toàn Thái Phong lại rơi vào câu đối ở hai bên cửa ra vào lẩm bẩm đọc, xong khẽ gật đầu, “Ngưu lão đệ này, câu đối này rất có ý cảnh, rất có ngụ ý nha!”
Có ý cảnh cái rắm! Trong lòng Ngưu Hữu Đạo dè bỉu một tiếng, hắn biết quá rõ vì sao Viên Phương lại treo cái thứ này ở cửa ra vào mà, Nam Sơn tự trước mắt chưa có hình dạng, cũng không phải hiện nay không có tài lực đi kiến tạo chùa miếu, mà vì thế giới bên ngoài quá nguy hiểm, đành phải trốn ở đây rồi phủ lên đôi câu đối này, thuần túy là Viên Phương tự dùng để ‘an ủi’ bản thân lẫn cả đám hòa thượng kia.
Chân tướng sự thật khó mà giải thích, đành cười trừ hồi đáp, “Ta chỗ này có chứa chấp một đám hòa thượng không có nhà để về, Nam Sơn tự là danh xưng nguyên bản của chùa miếu bọn hắn.”
Lời này để Viên Phương nghe được đoán chừng sẽ giãy nãy lên cho coi, cái gì mà không có nhà để về, rõ ràng là do ngươi kéo bọn ta từ chùa miếu về đây.
Đương nhiên, hiện tại bảo bọn hắn quay trở về bọn hắn cũng sẽ không trở về.
Toàn Thái Phong đã nhìn thấy mấy hòa thượng đang đi lại trong nội viện, ‘à’ một tiếng, nguyên lai là câu đối này do đám hòa thượng đó treo, mới đầu còn tưởng rằng là câu đối của Ngưu Hữu Đạo, cười nói: “Truyền thuyết ở thời kỳ tu sĩ còn thưa thớt, Phật giáo ngược lại rất hưng thịnh, bây giờ hòa thượng đã là cực kỳ hiếm thấy, có thể ‘nhặt’ được một đám hòa thượng, nói rõ lão đệ là có phật duyên, phật môn coi trọng phúc báo, nói không chừng lão đệ sẽ có một trận phúc báo giáng lâm nha.”
“Ha ha!” Ngưu Hữu Đạo cười trừ, lời nói dễ nghe nghe chơi một chút là được, sao có thể coi là thật.
Huệ Thanh Bình im lặng, hóa ra thật đúng là biển hiệu chùa miếu thật.
Một đám người cũng liền tùy tiện đi dạo lòng vòng ở trong sơn trang, Toàn Thái Phong với Huệ Thanh Bình vốn định nhìn xem coi Nhà Tranh sơn trang thanh danh vang dội này có cái gì đặc thù, đi dạo một vòng xong phát hiện bất quá cũng chỉ như vậy, liền chỉ là một sơn trang phổ thông, diện tích cũng không rộng lắm, độ xa hoa thì càng không cần nói tới, thật sự là không có gì đáng xem.
Một nhóm cuối cùng vào trong thủy tạ đãi khách ngồi xuống, tự có tăng lữ dâng nước trà lên, hòa thượng dâng, trà ý cảnh này ngược lại để Huệ Thanh Bình cảm thấy rất có nhã ý.
Toàn Thái Phong cũng không sợ nơi này sẽ đụng tay đụng chân gì ở trong nước trà, hớp từng ngụm từng tỏ vẻ một chút, xong buông chén trà đặt xuống làm có vẻ như thuận miệng hỏi thăm, “Sao không thấy Triệu Hùng Ca đâu nhỉ?”
Vừa rồi tản bộ một vòng, cũng có ý muốn tìm hiểu cái này.
Ngưu Hữu Đạo biết ngay sau khi Triệu Hùng Ca sử xuất ra tuyệt chiêu Thanh Vân Kiếm Quyết ở trong này thì sẽ không gạt được con mắt người hữu tâm, cũng không có phủ nhận, thở dài nói: “Người ta nguyện đến thì đến, muốn đi thì đi, ta đâu quản được, cũng không dám quản đây này.”
Toàn Thái Phong cười ‘ha ha’ một tiếng, đây không phải mục đích chủ yếu hắn muốn tới, đối phương không nói, hắn cũng liền không dây dưa, bất quá lại cố ý gợi ý cho Tư Đồ Diệu một câu, “Vị chưởng môn gì này, cảnh sắc bên ngoài sơn trang không tệ, ngươi không đi ra ngoài nhìn xem chút hử?”
Tư Đồ Diệu nghe ra được đối phương muốn bản thân hắn cần né đi, chỉ là lời này khiến hắn nghe trong lòng thấy biệt khuất, nhưng đối đầu ánh mắt lạnh lùng đối phương nhìn tới, áp lực rất lớn, chén trà đang bưng lên lại từ từ buông đặt xuống, quay sang Ngưu Hữu Đạo nói xin lỗi một tiếng, đứng lên, một ngụm cũng không uống.
Ngưu Hữu Đạo có thể hiểu được tâm tình của hắn, cũng sẽ không vì hắn mà mạo muội xuất đầu làm cái gì, nhẹ gật đầu xin lỗi, cũng ra hiệu cho ba người Phí, Hạ, Trịnh đi theo phụng bồi.
Thấy tình cảnh này, ba người Phí, Hạ, Trịnh cũng vì Tư Đồ Diệu mà thổn thức không thôi.
Không có người ngoài, Toàn Thái Phong miệng cười mà giống như không phải cười nói: “Lão đệ, người tam đại phái Yến quốc không tới sao?”
Ngưu Hữu Đạo làm bộ nghe không hiểu, “Đến chỗ ta ấy hả? Ta chỗ này rừng thiêng nước độc, đến đây làm gì? Hai vị trưởng lão đến đây, đã là khiến cho tại hạ thụ sủng nhược kinh* rồi.” (* được yêu mà lo lắng)
“Ha ha.” Toàn Thái Phong cười ha ha lắc đầu, “Lão đệ nha, ngươi có biết là ngươi đã chọc tới phiền phức rồi không?”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Chẳng nhẽ hai vị trưởng lão tới tìm ta muốn phiền phức sao?”
“Không phải, chúng ta với ngươi không oán không cừu, đang thật tốt tự nhiên tìm ngươi muốn phiền phức làm gì?” Toàn Thái Phong khoát tay áo phủ định, “Ta hỏi ngươi, ngươi có phải đã bảo Nam Châu phát binh với triều đình Yến quốc rồi?”
Ngưu Hữu Đạo cỏ vẻ bất đắc dĩ nói: “Nguyên lai là chuyện này. Toàn trưởng lão hiểu nhầm rồi, Nam Châu làm sao đi phát binh với triều đình được, chỉ là tiến đánh Định Châu thôi. Định Châu Tiết Khiếu khinh người quá đáng, giết người cướp tiền liền không nói, còn dám đánh cướp cả mỹ thiếp của Dung Bình quận vương, Dung Bình quận vương tốt xấu gì dù sao cũng là quận vương hoàng tộc, Tiết Khiếu quả thực là trong mắt không có triều đình, Vương gia có thể nhẫn nhịn chứ không có thể nhẫn nhục, vì căm phẫn mà xuất binh thảo phạt, không có bất cứ quan hệ gì với ta.”
Nói đến chuyện này, sau khi hắn được biết cớ xuất binh của mấy người Thương Triều Tông kia, cũng là phục luôn, vì tìm đủ căm phẫn để lấy cớ xuất binh, thế mà có thể làm ra chuyện nữ nhân của Thương Triều Tông bị cướp, vì hồng nhan mà nổi giận đùng đùng xông quan, đây là ngay cả thanh danh Thương Triều Tông cũng cần không để ý, cũng đích thật là đã kích phát nhiều người Nam Châu trên dưới tức giận.
Toàn Thái Phong cười ‘ha ha’ lắc đầu, hiển nhiên là không tin.
Huệ Thanh Bình mỉm cười lên tiếng nói: “Tiểu huynh đệ nghĩ một đằng nói một nẻo, người sáng suốt đều biết Nhà Tranh sơn trang bị tập kích là ‘chuyện tốt’ do triều đình Yến quốc làm, ngày kế tiếp sau khi Nhà Tranh sơn trang bị tập kích, Nam Châu liền xuất binh tiến đánh Định Châu, đây chẳng lẽ là trùng hợp sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười khổ: “Hoàn toàn chính xác có chút trùng hợp, xem ra hiểu nhầm này ta có miệng cũng không thể nói rõ ràng rồi.”
Toàn Thái Phong đưa tay ra hiệu dừng lại, không cần cùng hắn lượn quanh, “Lão đệ, có phải hiểu nhầm hay không mặc kệ, Nam Châu mạo muội đi xuất binh với triều