Chương 615: Trời ạ! Đạo gia đang làm cái gì vậy?
Sau khi đại quân vây kín thối lui về sau, Long Hưu phất tay ra hiệu dẫn hắn đi dạo qua một chút, Ngưu Hữu Đạo đành phải bồi tiếp hắn đi dạo một chút.
Đi lòng vòng đại khái bốn phía sơn trang xem một chút, lúc trở lại cửa ra vào sơn trang, Long Hưu chợt hỏi, “Nơi này nhìn cũng bình thường phổ thông mà, ngươi tuyệt đối đừng nói là ngươi không tìm thấy nơi nào tốt hơn chỗ này trong Nam Châu, vì sao lại không đi ở chỗ khác?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tiếc mệnh!”
Long Hưu không hiểu, “Đây là cái đạo lí gì, ở nơi hoàn cảnh tốt hơn liền không thể bảo trụ nổi mệnh sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hồi bẩm cung chủ, địa phương có hoàn cảnh tốt, thần tiên cảnh các loại, phần lớn kỳ phong tú lệ(* núi cao xinh đẹp), thích hợp cho tu sĩ ở lại, lại không thích hợp cho đại quân tập kết sơ tán, một khi gặp nạn, núi cao sườn núi dốc đứng, địa thế hiểm trở, đại quân hành tẩu cũng khó khăn, không cách nào bày chỗ dàn trận. Nếu không phải là ở tại nơi này, lần trước triều đình tập kích, ta căn bản đã không ngăn cản được.”
Long Hưu nghe xong ngoài ý muốn, nhưng lại không thể không tán đồng gật nhẹ đầu, “Thì ra là thế, ngươi trái lại cũng biết nói thật ha.”
Ngưu Hữu Đạo: “Trước mặt cung chủ, câu nào câu nấy đều là thật, cũng không cần thiết đi nói những lời giả dối.”
Long Hưu cười cười không nói, chắp tay sải bước đi vào trong sơn trang.
Ngưu Hữu Đạo không biết hắn còn muốn làm gì, thấy hắn vẫn chưa có ý định rời đi gì cả, tự nhiên không tiện đuổi hắn, lập tức phân phó người đi dọn dẹp gian chủ viện nơi hắn đang ở cho đám người Long Hưu đặt chân.
Một nhóm người Tiêu Dao cung, cùng tới ở tại chủ viện, Long Hưu nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, bên trong đơn giản thanh nhã vô cùng, không thấy bày vẽ xa hoa gì.
Cho dù là gian phòng mà thường ngay Ngưu Hữu Đạo ở, bèn không khỏi gật đầu, quay qua Dịch Thư đang đứng bên cạnh khen Ngưu Hữu Đạo một câu, “Tuổi còn trẻ, có thể có được thành tựu ngày hôm nay, lại có thể làm được không kiêu xa phô trương, ngược lại là khó có được.”
Ngưu Hữu Đạo không có ở bên cạnh, không nghe được lời tán dương này.
Dịch Thư khinh thường bẻ, “Có lẽ là cố ý làm màu cho sư phụ coi thôi, nói không chừng vừa rồi đã sai người đi thu thập.”
Long Hưu lắc đầu, nhìn xem cách cục bố trí bên trong gian nhà này liền biết, sự đơn giản thanh nhã hiện ra ở đây, không phải là có thể lâm thời thu thập bày biện ra được, hắn cũng không nhiều lời nói thêm cái gì.
Một con Kim Sí hạ xuống vào trong nhà, rất nhanh có một tên đệ tử đến đây, dâng lên một phần mật tín, “Cung chủ, tông môn gửi thư tín đến, nói là Ngọc Thương tiên sinh khiển trách triều đình, muốn tam đại phái cho cái bàn giao.”
Long Hưu hơi nhíu mày, đưa tay cầm thư tới xem xét, nội dung trong đó, không cần xem cũng có thể đoán ra được.
Nguyên nhân khiển trách tự nhiên là bởi vì đệ muội cùng chất tử của Ngọc Thương tiên sinh hiện đang ở trong Nhà Tranh sơn trang, cuộc tập kích kia uy hiếp đến sự an toàn cho người của hắn, Ngọc Thương rất phẫn nộ, muốn bàn giao.
Sau khi xem qua thư, trả thư tín lại, Long Hưu ‘xùy’ một tiếng, “Bàn giao? Được nước khoe mẽ, hắn cho hắn là ai? Một kẻ tán tu ỷ có chút nhân mạch, thật đúng là tự đề cao bản thân, cự nhiên lại dám khoa tay múa chân đến trên mặt Tiêu Dao cung ta.”
Đệ tử kia thử hỏi: “Không cần hồi đáp sao ạ?”
Long Hưu lặng yên một chút, tuy nói là nói như vậy, nhưng Ngọc Thương ở tại các nước đúng thật là có chút nhân mạch(* mối quan hệ) thật, cũng không cần thiết đi đắc tội, hơi cân nhắc một chút sau đó trả lời: “Bảo trong nhà khách khí hồi đáp cho bên kia đi, không đắc tội người ta là xong, về phần bàn giao, Tiêu Dao cung ta cần phải đi bàn giao cho hắn sao?”
“Vâng.” Đệ tử kia lĩnh mệnh rời đi.
Long Hưu quay đầu lại nói với Dịch Thư: “Ngươi đi tìm Ngưu Hữu Đạo, bảo hắn dẫn ngươi đi dạo hết trong ngoài sơn trang này đi.”
Dịch Thư ngạc nhiên, “Con cùng hắn đi dạo chơi? Vừa rồi không phải đã đi dạo qua rồi sao?”
Long Hưu khiển trách: “Không phải cho ngươi đi chơi không, tình huống hoàn cảnh trong ngoài sơn trang này, còn có vị trí phân bố ba môn phái kia, địa thế chung quanh nơi này, đều để ý cho kỹ vào.”
Dịch Thư tự cho là đã minh bạch, nghiêm mặt lĩnh mệnh rời đi.
Long Hưu đi ra ngoài, đi đến dưới mái hiên nhìn theo bóng lưng đứa đệ tử quan môn (*ruột) này rời đi, ánh mắt phức tạp. . . . . .
Tiễn khách ra ngoài sơn môn, một đám người Tư Đồ Diệu vừa tới không bao lâu, lại phải rời đi, Ngưu Hữu Đạo tự mình đưa hắn ra sơn môn, để bày tỏ áy náy.
Tư Đồ Diệu vốn không muốn vừa tới liền rời đi, thế nhưng là không có cách, Long Hưu đột nhiên pháp giá thân lâm, hắn thân là người đứng giữa hai nước cấu kết với Ngưu Hữu Đạo, không tiện ở lại lâu dưới mí mắt Long Hưu, ai biết Long Hưu đột nhiên kích thích não làm ra chuyện tình gì hay không.
Huống chi đã xác nhận Ngưu Hữu Đạo sẽ ngăn chặn nhân mã Nam Châu không để cho sự tình lớn chuyện, tâm bệnh không còn, lưu lại hay không lưu lại cũng không có quan hệ gì.
“Tư Đồ chưởng môn, lần này thật sự là có lỗi.” Ngưu Hữu Đạo chắp tay bồi tội.
“Ngươi cũng là vì hết cách, lý giải, như vậy đi dừng bước thôi, cáo từ.” Một đám người Tư Đồ Diệu chắp tay cáo từ, lần lượt trở mình lên ngựa, rồi ‘ù ù’ mau chóng phi đi.
Ngưu Hữu Đạo chắp tay đưa mắt nhìn theo, Đoàn Hổ ở bên người chợt thấp giọng gọi nhắc nhở, “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Dịch Thư đang đứng ở cách đó không xa, đang lạnh lùng nhìn xem bên này.
Nhìn thấy cái gương mặt giống như ai đang thiếu tiền của nữ nhân kia, trong lòng Ngưu Hữu Đạo liền chán ngấy, bất quá vẫn vui tươi hớn hở đi tới chào, “Dịch cô nương, làm sao lại tới nơi này?”
Dịch Thư cười lạnh, “Thế nào, để cho ta thấy được ngươi đang thông đồng với nước ngoài nên chột dạ rồi?”
Ngưu Hữu Đạo buồn bực, phát hiện cách nữ nhân này nói chuyện thật đúng là không biết trời cao đất rộng, ngay cả sư phụ của ngươi thấy được cũng đều phải mở một con mắt nhắm một con mắt, ngươi lại trực tiếp mở miệng xuyên phá luôn.
Buồn bực thì buồn bực, hắn cũng sẽ không học theo đi so đo với nàng ta, ngược lại mỉm cười giải thích nói: “Dịch cô nương, sự tình không thể chỉ nhìn bề ngoài được, nếu như ngươi suy nghĩ ngược lại rằng, chỉ cần Triệu quốc không bóp được Kim Châu, vậy Kim Châu chính là một vùng đệm phía Tây Nam của Đại Yến ta rồi, chỉ cần nghĩ như thế liền có thể lý giải được nổi khổ tâm của ta.”
Dịch Thư cười nhạo, “Khổ tâm? Ta thấy là ngươi khổ tâm là khổ tâm ủng binh tự trị đi!”
Được rồi, cùng nữ nhân này nói chuyện là không được, Ngưu Hữu Đạo đổi chủ đề, “Dịch cô nương tìm ta có việc gì sao?”
Dịch Thư cao ngạo ngẩng cái cằm lên, cổ trắng nõn như cổ Thiên Nga vậy, nhìn chung quanh một trận, rồi nói: “Bồi* ta đi dạo một chút.” (Dẫn)
“Bồi ngươi đi dạo?” Ngưu Hữu Đạo có biểu cảm như nuốt phải ruồi vậy, nhìn phía sau nàng một chút, không thấy có ai khác, bèn thử hỏi: “Liền chỉ hai người chúng ta thôi?”
Câu này nghe có chút mùi vị không đúng, sắc mặt Dịch Thư phát lạnh, “Ngươi đừng có mà nghĩ xiên sẹo! Ta lần đầu đến, muốn đi dạo nhìn xem chút.”
Ngưu Hữu Đạo không hiểu sai mới là lạ, lúc trước Long Hưu có dùng lời chỉ điểm rất rõ ràng,