Chương 632: Ân ân oán oán
Dịch giả: Luna Wong
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, đợi đến khi kịp phản ứng lại ý trong lời nói của đối phương xong, hai mắt lập tức tỏa sáng, đứng bật dậy, vỗ tay khen: “Hay! Có Mông soái ở, sợ gì phản quân không bị diệt!”
Đây là lời tán thưởng từ tận đáy lòng thật sự, chiến sự khiến Yến quốc trên dưới nhức cả đầu, không nghĩ tới ở trong mắt vị lão soái này, bất quá lại bình thường đến vậy, thật sự là cao a!
Về cầm quân đánh nhau, hắn là dốt đặc cán mai, nhất là loại chiến sự đánh loạn này, không dám chỉ huy lung tung, tự nhiên cũng không dám ngông cuồng phỏng đoán, bởi thế lực khắp nơi liên quan nhao nhao hỗn loạn, dù có muốn nghĩ cũng không nghĩ tới được vấn đề, cho nên mới cho mời vị này đến thỉnh giáo một chút, vừa thỉnh giáo mới biết được, cái gì gọi là rẽ tám tầng mây gặp ngay cao thủ, làm sao có thể không cao hứng được.
Mông Sơn Minh lại không ỷ i khoát tay áo, “Nói thì đơn giản, nhưng để làm được thì không phải dễ dàng, chỉ sợ đại quân Nam Châu vừa ra khỏi địa bàn Nam Châu, liền sẽ bị triều đình cản trở khắp nơi, cũng sẽ không dễ dàng trở về lại được Nam Châu, đại quân Nam Châu ta cũng có khả năng sẽ bị người ta lợi dụng cơ hội tiêu diệt.”
Điểm ấy, Cao Kiến Thành đã sớm đề cập, Ngưu Hữu Đạo lòng dạ biết rõ gật gật đầu.
Mông Sơn Minh tiếp tục nói: “Khó khăn nhất còn không phải chỉ là cái này, mà là bốn chữ ‘danh chính ngôn thuận’, Nam Châu dựa vào cái gì để chế định kế hoạch tác chiến bắt chư hầu chấp hành? Lại dựa vào đâu để hiệu lệnh cho chư hầu? Ngông cuồng hạ lệnh chỉ huy nhân mã trong thiên hạ, chính là mưu phản, triều đình sẽ là bên đầu tiên không đáp ứng!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ý của Mông soái là, cần phải được triều đình ban cho đại quyền hiệu lệnh chỉ huy sao?”
Mông Sơn Minh gật đầu: “Người nắm đại quyền này, giống như chính là Đại Tư Mã vậy! Trước kia Ninh vương chính là Đại Tư Mã Yến quốc, bây giờ vị trí đó đã thuộc về dòng họ hoàng thất, Thương Vĩnh Trung, Thương Vĩnh Trung chính là kẻ phụ hoạ cho bệ hạ, có thể xem nhẹ không quản, thế nhưng bệ hạ thì có thể đáp ứng được sao? Một khi chuyển giao đại quyền hiệu lệnh nhân mã trong thiên hạ cho vương gia, nếu như vương gia nhờ vào đó bình định được quân phản loạn mà đến trước đó cả triều đình cũng phải thúc thủ vô sách, lòng người luôn hướng về anh hùng, như thế thì uy vọng của vương gia sợ là sẽ khiến cho bệ hạ không rét mà run mất!”
“Thì ra là thế.” Ngưu Hữu Đạo từ từ gật đầu, mới hiểu môn đạo trong đó, thiệt tình làm cao hứng hụt mất một hồi, khó trách đối phương nói bình loạn dễ mà lại khó, lại hỏi tiếp: “Mông soái có biện pháp nào để triều đình giao ra đại quyền này không? Nếu có biện pháp, cứ việc nói ra, ta sẽ nghĩ biện pháp xử lý.”
Mông Sơn Minh lắc đầu: “Thật vất vả thu hồi lại được đại quyền từ tay Ninh vương, bệ hạ há lại sẽ tuỳ tiện ủy quyền lần nữa, nhất là lại còn đem đại quyền này giao cho vương gia. Việc này ta đã nghĩ hồi lâu, những vẫn là thúc thủ vô sách. Đạo gia hỏi ta, đã hỏi sai người, đánh trận ta còn có thể tinh thông một hai, chứ tranh đấu trên triều, đó không phải là sở trường của ta. Đáng tiếc Lạc Thiếu Phu chết sớm, Lạc Thiếu Phu am hiểu ‘môn đạo’ này, Ninh vương năm đó bỏ lỡ hoàng vị còn có thể ủng binh Đại Yến, không phải dựa vào những vũ phu như chúng ta này, mà công lao đều là của Lạc Thiếu Phu cả, tên này ở bên trong ép triều cục, ở bên ngoài ép chư quốc, có thể nói một tay đỡ Đại Yến từ suy yếu đến hưng thịnh, nếu có hắn ở đây thì tốt rồi. Chuyện năm đó giống như có gì đó rất bí ẩn, đến nay vẫn khiến ta thấy khó hiểu, bằng thủ đoạn và năng lực của Lạc Thiếu Phu, làm sao dễ dàng gặp nạn cùng với vương gia như vậy được? Năm đó ta quy ẩn, thật ra là do đích thân Lạc Thiếu Phu khuyên ta, bây giờ nghĩ lại, không biết có phải Lạc Thiếu Phu đã sớm ý thức được cái gì, nên muốn bảo toàn ta chăng?”
Đối với chuyện hắn nói, Ngưu Hữu Đạo không biết tí ti gì trong đó, trước mắt cũng không có tâm tư chú ý đến việc này, tiếp tục hỏi: “Để tam đại phái ép Thương Kiến Hùng giao ra quyền này thì thế nào?”
Mông Sơn Minh y nguyên lắc đầu, “Quá sức! Bây giờ không thể so với năm đó, mấy trăm vạn đại quân đối kháng hai nước Hàn Tống kia đều là nhân mã thuộc phe phái của bệ hạ, sợ là tam đại phái cũng không dám khiến ông ấy chó cùng rứt giậu, làm như thế một khi loạn lên, thì không phải là chỉ loạn như mỗi cái Thương Châu đâu.”
Nghe nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo cũng cảm thấy đúng là khó giải quyết, không khỏi buông tiếng thở dài, “Yến quốc nội loạn không bình, sớm muộn cũng sẽ tác động đến Nam Châu ta. Ngô Công Lĩnh a Ngô Công Lĩnh, hắn nháo ra trò này, làm Yến quốc từ trên xuống dưới gà chó không yên, lòng người bàng hoàng.”
Mông Sơn Minh: “Ta đã sớm nhìn ra tên này có phản cốt, năm đó vẫn muốn áp chế, nếu không phải lúc trước Ninh vương ngăn cản, ta đã sớm trừ bỏ hắn. Huynh hắn, Ngô Công Sơn, tám chín phần mười chính là bị hắn giết rồi.”
“Nha!” Ngưu Hữu Đạo hiếu kỳ, “Mông soái năm đó có ân oán gì với hắn hay sao?”
Mông Sơn Minh: “Chưa nói tới ân oán gì, năm đó huynh của hắn, Ngô Công Sơn, bất quá mới chỉ là một bách phu trưởng, vì để xuất đầu, chấp nhận nguy hiểm bị rơi đầu chủ động từ trong đại quân đi ra, xin dắt ngựa làm yên cho Ninh vương, quỳ xuống đất làm ghế ngồi xuống ngựa, chủ động xin chiến. Ninh vương động dung, gọi 1000 tinh binh cấp cho hắn, hắn xung phong đi đầu tử chiến, đánh hạ hiểm địa, dùng tính mạng đả thông quan ải cho đại quân Ninh vương. Ngô Công Sơn cũng bởi một trận chiến kia mà thành danh, lọt vào tầm mắt Ninh vương, được Ninh vương ưu ái, một đường đề bạt, mới có hắn sau này.”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, “Cái này có liên quan gì đến Ngô Công Lĩnh đâu?”
Mông Sơn Minh: “Trận chiến kia chính là một trận liều mạng chiến đấu, Ngô Công Sơn cũng bị thương, sau trận chiến ta có đích thân đến thăm hỏi, vừa vặn lúc tới tại bên ngoài lều nghe được hai huynh đệ đang tranh cãi, Ngô Công Lĩnh đang phát tiết bất mãn với huynh của hắn, nói cái gì đường đường nam nhi cao bảy thước, há có thể quỳ xuống đất làm ghế ngồi xuống ngựa, trong ngôn ngữ rất có ý bất kính đối với vương gia. Lúc ấy ta liền biết, người này trong tương lai nếu không vừa ý tất sẽ phản. Liền vén mành lều đi vào, hai huynh đệ một người bị thương đang nằm ở trên giường, một người thì đang đứng bên cạnh, nhìn thấy ta đi vào, cả hai đều bị dọa đổ hết mồ hôi lạnh.”
Ngưu Hữu Đạo có thể tưởng tượng ra được tình hình lúc đó, trong đại quân, một câu của Mông Sơn Minh thôi là đủ để cho hai huynh đệ chết không có chỗ chôn rồi, bèn cười hỏi: “Mông soái chính là người sát phạt quyết đoán, vì sao lại buông tha, sớm giết thì đã không có hậu hoạn ngày hôm nay rồi?”
Mông Sơn Minh: “Không phải ta muốn buông tha, khi ấy bảo kiếm bên hông ta đã rút ra được một thước rồi, đúng lúc lại gặp Ninh vương cũng nhớ tới Ngô Công Sơn bị thương thế, cũng tự mình chạy tới thăm hỏi, nên bị Ninh vương cản lại. Về sau khi có chiến đấu Ngô Công Sơn liền liều mạng lập công, Ngô Công Lĩnh cũng không kém bao nhiêu, Ninh vương đề bạt hai huynh đệ, ta là người đầu tiên ngăn cản!”
Ngưu Hữu Đạo