Chương 639: Số lượng hình như không được đúng nha?
Dịch giả: Luna Wong
La Chiếu nhíu mày, lòng nghĩ, coi như có thể thuyết phục được Ngưu Hữu Đạo phản Yến, hiện tại vẫn chưa phải là thời điểm, hẳn phải nên để cho mấy phe tu sĩ kia tiếp tục tiêu hao lẫn nhau thêm chút nữa, nếu lúc này để cho Nam Châu đi ra phá cục, nội bộ Yến quốc lập tức sẽ triệt để mất khống chế, lúc đó đại quân Hàn Tống không thể không tiến hành mở cuộc tiến đánh vào Yến quốc, nếu không tiến đánh, sẽ không có cách nào bàn giao lại với các thế lực tu hành của hai nước.
Nhưng có một số điều hắn không thể nói hết với Văn Du được, chỉ có thể cau mày từ từ nói: “Theo ta được biết, Ngưu Hữu Đạo kia tựa hồ cũng không phải là loại người tham của, thật có thể vì tiền tài mà làm ra loại chuyện này?”
Văn Du: “Tự nhiên là không hoàn toàn bởi vì tiền tài rồi, đầu tiên, là với thế cục nội bộ Yến quốc trước mắt, đổi lại ai ngồi ở vị trí của hắn đều cũng sẽ cảm thấy tuyệt vọng, thứ yếu, hai phái đã đáp ứng hắn, chỉ cần hắn khởi binh, liền tính là đã lập được đại công, hứa hẹn sẽ cho hắn địa bàn ba châu, hắn bây giờ đã không có lựa chọn khác.”
Ánh mắt La Chiếu lại rơi vào phía trên địa đồ, “Người này cũng không phải là loại nhát gan phường chuột nhắt, nội bộ Yến quốc cũng không phải là không có đủ thực lực tiêu diệt phản loạn, vẫn còn chưa đến tình trạng đó, vì sao hắn lại đồng ý lựa chọn này?”
Văn Du: “Đại đô đốc lo ngại hắn ta?”
La Chiếu nhìn chằm chằm địa đồ, nói giống như tự nhủ: “Theo ta được biết, chuyện quân chính sự vụ của Nam Châu hắn cơ bản không có nhúng tay vào, hiển nhiên là do không thông thạo về phương diện này. Cho nên ta cũng không phải là lo lắng về hắn, một khi lên chiến trường đại quân tung hoành phi nhanh, thiên quân vạn mã giao phong va chạm, dễ chết như chơi, với chút thực lực cùng thủ đoạn của hắn sẽ chẳng có tác dụng gì, ta lo lắng là về một người khác cơ.”
Ánh mắt Văn Du chớp lóe, thốt lên, “Mông Sơn Minh?”
La Chiếu khẽ gật đầu, “Mông Sơn Minh là một đại danh tướng, cũng không phải chỉ là hư danh, không thể khinh thường! Năm đó khi ta giao phong với Anh Dương Võ Liệt vệ, Mông Sơn Minh đã tàn tật thoái ẩn rồi, nếu khi ấy bản thân hắn chỉ huy, ta không dám chắc bản thân mình đã có thể an toàn trở ra. Những năm khi ta vừa mới vào tòng quân, còn nhớ lúc đó Mông Sơn Minh vẫn còn ở, hắn đè ép Tống quốc chúng ta cơ hồ thở không nổi, khi nhắc đến tên của hắn, là các tướng lĩnh trong quân đều cảm thấy sợ hãi, màn cướp đoạt Nam Châu, chiến Định Châu trước đó, đều cho thấy rõ sự lợi hại của vị lão soái này, người này đủ sức chống đỡ trăm vạn hùng binh! Bảo đao chưa già, vậy nên hắn thật sự có thể ngồi yên nhìn Yến quốc tan rã mà bỏ mặc ư?”
Văn Du cười nói: “Hắn đã già khú rồi, đại đô đốc lại đang lúc trai tráng oai hùng, như những con sóng trên Trường giang ngoài kia, sóng sau xô sóng trước, lớp người mới lên thay thế lớp người cũ, đó chính là lẽ thường tình xưa nay, đại đô đốc chính là “Tướng quân luôn thắng”, lần đầu tiên thuộc hạ thấy đại đô đốc lại tự đi hạ thấp uy phong của chính mình, tăng chí khí của người khác đó!”
Lời này ngược lại khơi dậy hùng tâm tráng chí của La Chiếu, cõi lòng nhất thời hăng hái lên, gật đầu nói: “Yến Sơn Minh, Tề Vô Hận! Hai vị này đã nghe danh từ lâu, thế nhưng một mực chưa có cơ hội giao thủ, nếu thật có thể có một trận chiến cùng với cả hai người này, đời này không còn gì tiếc!”
Văn Du gật đầu cười bồi nói: “Mông Sơn Minh chỉ biết sa trường, không thông hiểu ‘minh – ám’ trên triều, mới bị dồn vào thân tàn, tuổi cũng đã già, vô lực xoay chuyển đất trời. Hô Diên Vô Hận, pha trộn trên triều đình quá lâu, nỗi lo lắng trùng điệp, đã mất đi nhuệ khí, nhất định chết bởi vì chính Tề quốc. Hai người này đã không còn đáng để lo, nếu như mà gặp phải đại đô đốc ấy, cũng có thể xem như là đã đóng góp vào thêm cho số chiến tích chói lọi của đại đô đốc 2 phần công trạng rồi, kể ra nhân vật phong vân thời nay là đây chứ đâu!”
“Ha ha!” La Chiếu cười ha ha khoát tay áo, ánh mắt lại rơi vào trên địa đồ dặn, “Tiếp tục theo dõi xem phía Nam Châu bên kia đến cuối cùng là đang tính làm cái quỷ gì, nghiêm mật chú ý tình huống vào, nhất là Thương Triều Tông và Mông Sơn Minh, nếu Nam Châu thật sự khởi binh phản Yến, nếu hai người này mà thật sự phối hợp, ắt có bẫy, bởi hai người này tuyệt đối sẽ không phản Yến!” Ngón tay khi nói gõ gõ liên tục vào vị trí Nam Châu trên địa đồ.
Văn Du hiểu ý của hắn, nếu Nam Châu phản thật, thì Thương Triều Tông cùng Mông Sơn Minh sẽ không chịu phối hợp theo, nếu như phối hợp theo, đó chắc chắn là giả, liền gật đầu tán thành nói: “Mặc kệ hắn có thiên biến vạn hóa gì, nhìn chằm chằm vào hai người này liền sẽ biết rõ! Đại đô đốc minh suốt, thuộc hạ sẽ đi an bài liền ngay.”
. . . . . .
“Lão gia, Sử Tân Mậu xuất lĩnh nhân mã Phục Châu giao chiến với phản quân Thương Châu một trận liền đã rút lui, thất bại!”
Bắc Châu đang có mưa, trong phủ thứ sử, Thiệu Đăng Vân đang đứng ở dưới mái hiên ngắm những giọt mưa tí tách, quản gia Dương Song bước nhanh trong đường hành lang gấp khúc đi tới, tới gần thì than thở lên tiếng bẩm báo.
Thiệu Đăng Vân nghe hai gò má có chút run rẩy, cuối cùng phát ra từng đợt cười lạnh, “Bại, bại cái gì mà bại chứ, rõ ràng là muốn bảo tồn thực lực, bọn họ trông đợi hắn đi đánh một trận liều mạng với phản quân Thương Châu trước, hắn cũng trông đợi các ngươi liều mạng với phản quân Thương Châu một trận trước, thì làm sao có thể không bại, không bại mới là gặp quỷ á!”
Dương Song thở dài: “Chuyện bình thường mà, một trận thanh tẩy năm đó, triều đình bất nghĩa trước, bao nhiêu huynh đệ nuốt hận mà chết, mọi người bi phẫn tự vệ, một ngụm oán khí vẫn còn nghẹn ở đó, ai sẽ vì triều đình mà đi liều đến nguyên khí đại thương đâu, đều muốn cho huynh đệ nhà mình một cái công đạo, sẽ không dễ dàng để cho huynh đệ nhà mình phải da ngựa bọc thây, có chết cũng là chết vô ích, ai cũng biết triều đình sẽ không lĩnh tình ở chuyện này. Chẳng biết vì điều gì mà tử chiến, hoàn toàn không có đấu chí, như thế thì làm sao chịu đi tử chiến chứ!”
“Lòng người đã tản.” Thiệu Đăng Vân ngửa mặt lên trời nhắm mắt, bất đắc dĩ lắc đầu, mà nói cái gì người khác, chính bản thân hắn cũng có tốt hơn gì đâu? Lại tiếp tục cúi đầu xuống hỏi, “Phía Nam Châu bên kia còn chưa có động tĩnh gì sao?”
Trên mặt Dương Song hơi hiện lên vẻ cổ quái, “Động tĩnh thì là có một chút.”
“Nha!” Tinh thần Thiệu Đăng Vân hơi nâng lên mấy phần hỏi, “Như nào?”
Dương Song nói: “Lương thực Vệ quốc cấp cho Yến quốc, đại bộ phận đã bị Nam Châu cắt xén, theo báo cáo lại, là đã động tay động chân ở trên xe chở lương thực, tràng diện rất khó coi. . . . . .” Hắn đem chuyện xe lương thực một đường đi một đường bị hư hỏng kể lại.
“. . . . . .” Thiệu Đăng Vân á khẩu không nói nên lời cả nửa ngày, còn tưởng rằng Nam Châu muốn xuất binh bình định gì đó, không nghĩ tới chẳng những không có xuất binh, lại còn ngược đi cắn chân triều đình.
. . . . . .
“Lão đệ!”
“Đệ đệ.”
Nhà Tranh sơn trang có khách quý tới chơi, Toàn Thái Phong cùng Huệ Thanh Bình lần nữa giá lâm, lần này khi nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo, vẻ mặt có thể nói thật là tươi cười như hoa, gọi rất ư là nhiệt tình.
“Không nghĩ tới huynh trưởng cùng đại tỷ lại tới nhanh như vậy, lần này nhất định phải để cho hai vị nếm thử rượu thịt của Nhà Tranh sơn trang ta mới được, nhất định sẽ để cho hai người không uổng công chuyến đi