Chương 642: La Chiếu tiểu nhi dù sao vẫn còn quá trẻ tuổi
Dịch giả: Luna Wong
Tiếp cận hướng đi của số lương thực này không chỉ mỗi Yến đình.
Sau khi Vệ quốc nhận được tin tức do tu sĩ bổn quốc đi theo áp giải truyền về, trước tiên là Huyền Vi liên lạc với Ngưu Hữu Đạo, chất vấn Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì.
Ngưu Hữu Đạo hồi đáp rất đơn giản, lương thực ở trên tay hắn cũng chính là ở trên tay Yến quốc.
Không có dư thừa giải thích gì thêm, có một số việc cũng không cần giải thích, hết thảy để kết quả sau này quyết định, đến lúc đó tự nhiên sẽ lắng lại bớt sự tức giận của nhiều người.
Thân Thiệu Bình Ba đang ở Tấn quốc càng là để ý đến Ngưu Hữu Đạo bên này thật kỹ, việc Vệ quốc mượn đường vận lương bị cắt xén, làm hắn trằn trọc mãi, không biết Ngưu Hữu Đạo đang làm cái quỷ gì, thẳng đến khi được biết tu sĩ Hàn Tống cũng không có đi đánh cướp phá hư số lương thực đó, hắn mới ý thức được rằng rất có thể Ngưu Hữu Đạo đã cùng Hàn Tống bên kia đạt thành hiệp nghị bí mật gì đó rồi.
Nam Châu muốn khởi binh tạo phản ư? Ý nghĩ này bắt đầu nhiều lần nổi lên quanh quẩn trong đầu Thiệu Bình Ba, nhưng nhiều lần lại bị chính hắn tự phủ định, một trong nguyên nhân phụ định là, hắn cho rằng Thương Triều Tông là người rất không có khả năng phản Yến.
“Đại công tử, nghỉ ngơi một chút đi.”
Thiệu Bình Ba đang đứng trước cửa sổ, cau mày nhìn bông tuyết phiêu diêu bên ngoài trời, Thiệu Tam Tỉnh ở phụ cận lên tiếng khuyên bảo, trong mắt có thần sắc lo lắng.
Cũng bởi vì chuyện Vệ quốc mượn đường vận lương bị Ngưu Hữu Đạo ăn chặn, mà đại công tử đã hai ngày hai đêm nay không có chợp mắt.
Nhưng mà việc diễn biến đến nay khiến Thiệu Bình Ba tỉnh cả ngủ, mặc dù thế cục là do hắn thúc đẩy, một trong những mục đích nhằm vào chính là Ngưu Hữu Đạo, dù biết rõ Ngưu Hữu Đạo đã không có đường lựa chọn, nhưng hắn vẫn không quá tin tưởng là Ngưu Hữu Đạo có thể dễ dàng phản Yến như vậy, bởi vì Nam Châu bên kia từ trên xuống dưới đều quá mức bình tĩnh, cứ như chiến loạn tại Yến quốc kia chẳng có can hệ gì đến Nam Châu vậy, có chút không bình thường.
Bằng sự hiểu biết của hắn về Ngưu Hữu Đạo, hắn đoán chắc sự tình tuyệt đối không hề đơn giản như vậy, mấu chốt đến tột cùng là vấn đề ở chỗ nào, hắn vẫn đang một mực suy nghĩ.
“Doãn đại tướng quân đã tới chưa?” Thiệu Bình Ba nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
Sau khi lương thực bị chặn, phản quân Thương Châu lại đột nhiên tăng cường thế công, hắn ẩn ẩn có hoài nghi, phải chăng việc này có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo.
Ý nghĩ của hắn đơn giản cũng giống như Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo gặp phải chuyện gì người hoài nghi đầu tiên là chính hắn, ngược lại thì chính hắn cũng là như vậy.
Hiện tại hắn cần một người tinh thông quân sự, phân tích cho hắn hiểu mục đích phản quân Thương Châu làm như vậy, hiểu rõ ràng đã mới đưa ra được phán đoán chính xác cho những sự tình khác.
Phương diện quân sự cũng là một cái nhược điểm của hắn, năm đó Bắc Châu giành tự trị tuy có đại chiến, nhưng người chân chính lo liệu chiến sự vẫn là Thiệu Đăng Vân, hắn cũng có đi theo, nhưng cũng chỉ là kiến thức qua một chút, từ đầu tới cuối hắn đều không có đường đường chính chính gia nhập vào quân ngũ, thứ am hiểu nhất vẫn là chính vụ.
Thời điểm hắn còn ở tại Bắc Châu, có rất nhiều sự tình cần phải lo liệu lắm, cho nên cũng không đủ tinh lực để đi mày mò về phương diện quân sự này.
Đương nhiên, so với Ngưu Hữu Đạo mà nói thì hắn tương đối có nhiều hiểu biết hơn một chút, dù sao thì cũng có tiếp xúc nhiều hơn.
Vì vậy, khi hắn đưa ra yêu cầu với Thái Thúc Hùng xin nhờ giúp đỡ về phương diện này, Thái Thúc Hùng liền vui vẻ đáp ứng, trực tiếp chỉ thị từ nay về sau đại tướng quân Tấn quốc Doãn Trừ làm mưu sĩ quân sự cho hắn.
Thiệu Tam Tỉnh có hơi chần chừ.
Thiệu Bình Ba cấp tốc ý thức được cái gì, lão bộc này biết rõ hôm nay hắn sẽ tiếp đón Doãn Trừ, vậy mà còn đề nghị hắn đi nghỉ ngơi, bèn từ từ quay đầu lại, hơi híp mắt nói: “Tình huống như thế nào?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Phủ Doãn đại tướng quân bên kia sai người tới nhắn bảo, nói doanh trại quân doanh phía Nam bị tuyết lớn làm đổ sập, đại tướng quân đang vội vàng bận tiến đến đó để xem xét.”
Gương mặt của Thiệu Bình Ba trong nháy mắt căng cứng, minh bạch.
Doãn Trừ ngay trước mặt Thái Thúc Hùng vỗ ngực đáp ứng, hẹn hắn hôm nay gặp mặt, hôm nay hắn còn đặc biệt chuẩn bị rượu ngon thức ăn ngon để tiếp đãi nữa kia, kết quả vừa quay đầu vị đại tướng quân kia liền mượn cớ chạy.
Bởi vì tuyết rơi lớn làm sập doanh trại, đường đường đại tướng quân, nếu bình thường không có việc gì nhanh nhẩu đi như vậy thì còn có thể nói ừ đấy đúng là một đại tướng quân tốt, nhưng nếu bởi vì việc này, mà đem lời phân phó của Tấn quốc hoàng đế ném qua một bên, vậy thì cũng chỉ có thể là nói rõ một vấn đề, là những quyền quý Tấn quốc này vẫn chưa quá chào đón Thiệu Bình Ba hắn . . . . . .
Sau đó, phía bên Yến quốc cũng ý thức được vấn đề vì sao sau khi quân lương tiến vào Nam Châu luôn một đường thuận lợi, sau khi tu sĩ Hàn Tống lại không tiếp tục tập kích quấy rối nữa?
Sở dĩ có nhận thức này, chính là vì sau khi ăn chuyến thua thiệt đằng sau, Tấn, Tề khi viện trợ vật tư thì tận lực né đi qua Nam Châu, muốn vận chuyển đi từ địa phương khác, kết quả vẫn bị quấy rối như cũ, duy chỉ có sau khi lương thực vận chuyển tiến vào Nam Châu, thì “rất là thuận lợi” bị Nam Châu nuốt hết một đống lớn.
Quay đầu ngẫm nghĩ lại nguyên nhân trong đó, suy nghĩ thật kỹ cảm thấy cực đáng sợ, để cho người ta không rét mà run.
Thế là Yến đình không còn hối thúc Thương Triều Tông đưa lương nữa, tam đại phái cũng không ép Ngưu Hữu Đạo , ngược lại còn vừa song song nói lời tốt đẹp trấn an nữa, liền sợ Nam Châu đột nhiên lỡ xúc động làm bậy thôi.
Đừng nói bọn hắn, liền ngay cả Tấn quốc, Vệ quốc cùng Tề quốc cũng đã nhận ra có gì đó không đúng, khẩn cấp nhắc nhở Yến đình, nói sự tình lương thực bị đoạn tạm thời đừng đề cập tới thì tốt hơn, nếu Nam Châu còn đứt quãng giao ra cho một hai chục xe lương thực, đã nói lên Nam Châu còn chưa có đưa ra quyết định sau cùng, còn đang do dự không quyết.
Đột nhiên không có áp lực nữa, Nhà Tranh sơn trang bên này cũng chẳng có gì, chuyện trong dự liệu.
Đại Thiền sơn cùng Thương Triều Tông ngược lại có chút không quen, nhiều lương thực như vậy, triều đình từ bỏ ư?
“Cũng không biết tên kia làm cái quỷ gì, ta xem như phục hắn luôn rồi, lúc trước hắn đi đoạn lương như thế, ta nghe xong hãi hùng khiếp vía a!”
Đại Thiền sơn, trong tông môn đại điện, lúc bàn về chuyện này, Hoàng Liệt đối mặt một đám người bên dưới lắc đầu thổn thức.
Sau thổn thức lại là một tiếng thở dài, hắn hiện tại cũng thật bất đắc dĩ, Đại Thiền sơn hiện tại muốn lui cũng không thể lui, muốn tiến lại không thể tiến, thế cục Yến quốc hôm nay làm cho bên này cũng chỉ có thể là chăm chú bão đoàn* cùng một chỗ với Ngưu Hữu Đạo cùng tiến thối. (*câu kết)
Ngưu Hữu Đạo đoạn lương, Đại Thiền sơn không ngăn cản được, Ngưu Hữu Đạo nhất định phải làm như vậy, Đại Thiền sơn có thể làm sao, trở mặt với Ngưu Hữu Đạo à? Đành chỉ có thể giả câm vờ điếc, xem như cái gì cũng không nhìn thấy.
Ngưu Hữu Đạo sai người giả thành cường đạo đi đốt xe chở lương thực của Định Châu thu thập đưa tới, Ngưu Hữu Đạo chẳng bị cái đếch gì, tam đại phái lại đem nợ tới tính trên đầu Đại Thiền sơn, Đại Thiền sơn bị ép thành kẻ câm ăn phải thuốc đắng, có khổ mà không tố được, còn phải cùng trắng trợn hùa theo lừa gạt tam đại phái.
Không trắng trợn hùa theo lừa gạt còn có thể làm sao giờ? Cũng không thể đứng ra chỉ chứng tố Ngưu Hữu Đạo đi! Mấu chốt đứng ra chỉ chứng cũng chẳng có cái rắm để ăn, thay vì đi theo chân Ngưu Hữu Đạo vùng dậy, với thế cục Đại Yến trước mắt đáng giá không?
Bên này cũng không ngốc, cũng đã nhận ra chút manh mối, Ngưu Hữu Đạo có thể đang tại mưu đường lui ở phía Hàn Tống bên kia, đi theo chân Ngưu Hữu Đạo còn có thể tự vệ.
Bất quá Hoàng Liệt biết rõ, lần này đã đắc tội tam đại phái thảm rồi, đang yên đang lành chả hiểu tại sao bị Ngưu Hữu Đạo lôi tọt vào trong hố nước sâu.
“Ai!” Một đám cao tầng Đại Thiền sơn cũng lần lượt thở dài ra tiếng, từng tên sầu mi khổ kiểm*. (*âu sầu khổ sở)
. . . . . .
Bờ sông, ngoài năm dặm, trong đại trướng trung quân, sau khi xem qua một phần chiến báo từ phản quân Thương Châu truyền đến, La Chiếu đang ngồi ở sau thư án chân mày cau lại, cuối cùng thậm chí so sánh với những phần chiến báo rồi đứng dậy, đi tới trước địa