Thời gian như thoi đưa, vội đến rồi lại vội đi.Buổi chiều hôm đó, Thương Quy An cùng Đặng Định hai người sớm chuẩn bị xong cơm tối, ngay cả quan chủ cũng ăn một chén nhỏ, sau đó hai người tắm rửa thay quần áo, sắc mặt thận trọng, ánh mắt chăm chú.Một tia sáng mặt trời trên bầu trời được chôn cất bởi những ngọn núi, những ngọn núi vào giờ khắc này giống như sống dậy, từ sâu trong Quần Ngư Sơn có gió nổi lên, có âm thanh chấn động sơn cốc.“ Các con, có người giết tộc nhân chúng ta, chúng ta muốn báo thù, muốn cho nhân loại biết, Hoàng Tiên gia tộc không phải dễ chọc!”“ Báo thù, báo thù.”“ Ăn sạch nhân loại!”Từng con chồn chạy trên ngọn cây, chúng hoà và mây khói cùng màn đêm, giống như thủy triều hướng về bên ngoài núi Hoả Linh Quan mà đến.Đàn chim vốn đã về tổ bay kinh hãi, có thợ săn còn chưa ra khỏi núi trong núi ai nấy đều kinh hãi vô cùng, ra ngoài ngắm sắc trời, vào núi xem xét tình hình núi non, người quanh năm săn thú đều có kỹ xảo quan sát sơn sắc của mình.“ Là quần tiên xuất sơn, mau chốn nhanh.
” Một thợ săn già kéo thợ săn trẻ trốn vào trong hang động.“ Đại bá, quần tiên vì sao lại xuất sơn a.” Người thợ săn trẻ hỏi.“ Ngoại trừ trả thù chính là tranh săn bắn, im lặng.” Lão thợ săn nói xong ngậm miệng, rắc một mảnh bột thuốc ở cửa động.Lâu Cận Thần cất bước lên bầu trời, mây khói dưới chân hội tụ, bao phủ cả người hắn.
Hắn nhìn Quần Ngư Sơn, núi phong vân như thủy triều sau khi thủy triều xuống, trong thủy triều dường như có vô số cá lớn hải quái cưỡi sóng mà đến.Sóng kia đương nhiên không phải là sóng thật, mà nguyên khí tích tụ trong núi, trong đó có khí mộc linh, có chướng khí độc khí, có thủy linh khí tự do, bọn họ nhiều năm như vậy được cung phụng tích lũy hương hỏa khí, đông đảo Hoàng Tiên cùng nhau đuổi núi mà đến.Nhìn thấy màn này trong lòng Lâu Cận Thần liền dâng lên thận trọng mà trước nay chưa từng có, hắn hiểu được mình chung quy vẫn là xem thường những Đại Tiên trong núi này, nguyên khí trong núi xông lên bầu trời, hình thành một mảnh mây đen như sóng lớn.Gió đã đến, lúc đầu nhẹ nhàng, chỉ chốc lát sau, đã cuồng dã.Lâu Cận Thần đang đứng trên không trung, vân khí quanh thân đều bị thổi tan, hắn phát hiện mình muốn đứng vững trên không trung đã không dễ dàng.Hai mắt của hắn hiện lên ánh trăng, chăm chú nhìn sóng gió trong núi, đúng là khó có thể nhìn thấu, chỉ mơ hồ có thể nhìn thấy được dường như có vô số da vàng nhảy lượn trong gió, mặc dù còn xa chưa nói đến đằng vân giá vụ, nhưng lại có vài phần thế leo mây.Trong tai hắn, nghe được từng trận tiếng kêu quái dị, đó là một loại cừu hận, kiêu ngạo, lột da, đào tim và các loại tiếng kêu hàm ý, làm cho người ta nghe xong liền hiểu nghĩa, hiểu kinh hồn bạt vía.Lâu Cận Thần quay đầu lại nhìn hai đồng tử đã ngồi trong nội viên Hỏa Linh Quan, lúc này hắn có một ý nghĩ, từ khi tên hoàng tiên kia xâm nhập tâm linh hắn, hắn đã nghĩ đến.Hắn biết, lúc hai người Thương Quy An cùng Đặng Định nhập định, không cách nào hoàn toàn tập trung ý niệm của mình, thì không cách nào luyện tinh hóa khí, không cách nào nghĩ ra Thái Âm, Thái Dương tinh hỏa luyện thiêu tinh nguyên bản thân hóa thành khí.Nếu là không cách nào một lần hoàn toàn luyện hóa mà nói, vậy thì không cách nào mở ra khí hải, dù sau này có luyện ra vọng khí hàng phục thành chân khí cũng không có chỗ về.Đây là bởi vì ý niệm của bọn họ không đủ mãnh liệt, nhưng đối