Khi rời giường, hai người đồng tử cũng thấy Lâu Cận Thần đang ngồi hấp thụ dương tinh, bọn họ chẳng thể nhận ra lúc Lâu Cận Thần hít vào có một tia lửa chui vào trong miệng hắn.Hai người chỉ xem như Lâu Cận Thần đang làm bộ làm tịch.
Lâu Cận Thần cũng không thèm để ý hai người, chỉ một lòng tu hành, trước đây hắn vốn không có pháp môn, giờ đã nhập môn rồi, hắn đương nhiên phải cố gắng hơn nữa.Mấy ngày kế tiếp cứ trôi qua như thế, quán chủ vậy mà vẫn chưa về.Mỗi ngày đều ăn uống và làm việc vặt trong quán chung với hai đồng tử, hắn cũng đã dần làm quen với bọn họ.Đồng tử ngày đó mở cửa quán cho hắn tên là Đặng Định, con trai của một bộ đầu trong Tù Thuỷ thành gần đó.
Đạo đồng còn lại tên là Thương Quy An, con của một phú thương trong Tù Thuỷ thành, có điều, mẫu thân của nó đã qua đời từ sớm, vợ kế rất được sủng ái, nên phú thương mới đưa nó đến đây học chút bản lĩnh.Ngày nếm dương tinh, đêm hút âm hoa.Trong nháy mắt, lại trôi qua hơn mười ngày.Ba người cứ vậy trải qua cuộc sống như ẩn cư trong đạo quán giữa chốn rừng sâu này.
Lâu Cận Thần ổn định tâm tình, dường như hết thảy ý niệm trong đầu đều chìm vào chân khí cuộn trào trong khí hải.Cuối cùng, vào một đêm chạng vạng, quán chủ đã trở về, có điều, ông hình như có tâm sự nào đó.Hai đồng tử và Lâu Cận Thần đến bái kiến.Trong nháy mắt khi nhìn thấy Lâu Cận Thần, ánh mắt của quán chủ trở nên sáng ngời, ông lập tức giữ Lâu Cận Thần lại, rồi hỏi: “Lâu Cận Thần, con đã mở khí hải, nhập môn luyện khí rồi?”"Đúng vậy, quán chủ" Lâu Gần Thần cười đáp."Rất tốt, con quả thật không phải kẻ phàm tục, bản quán chủ đang có chuyện, muốn nhờ con đi giúp một chuyến".
Quán chủ Hoả Linh Quán cười tủm tỉm, bảo.Lâu Gần Thần đương nhiên sẽ không bị những lời khen ngợi của ông ta làm cho cảm thấy bản thân rất tài giỏi.Hơn nữa, thái độ của quán chủ Hoả Linh Quán đối với Lâu Cận Thần cũng không giống hai đồng tử, mà có phần như đối xử với người làm thuê."Không biết chuyện quán chủ nói là chuyện gì?” Lâu Cận Thần hỏi.“Ta có nhờ Đỗ bà bà của Đỗ gia trang luyện dược, cần hai mươi ba ngày mới luyện xong.
Trong thời gian này, ta không thể rời khỏi đó.
Tuy bản quán không phải người khống lửa, nhưng những dược liệu kia đều do bản quán thật vất vả mới thu thập được, ta sợ bà ta đánh tráo dược liệu nên phải ở cạnh trông chừng.
Nhưng mà, hồi trưa, có người mang cho Đỗ bà bà một tin tức.""Đỗ bà bà có một đứa cháu tên là Đỗ Đức Thắng, sau khi học Nho pháp không thành, từ năm ngoái, y bắt đầu đi làm âm tiêu (1).
Mọi chuyện vốn rất thuận lợi, nhưng gần đây, có một đám âm quỷ chiếm cứ sườn núi Mã Đầu, thành lập chợ quỷ, Đỗ Đức Thắng đi ngang qua nơi này, lỡ đắc tội chủ chợ nên bị giam lại trong đó, tiêu sư đi cùng y chạy trốn về được, báo cho Đỗ bà bà hay."(1): người chuyên áp giải tài vật, đồ vật cho âm quỷ, người chết.Lâu Cận Thần nghe ông ta nói thế thì đã đoán ra mọi chuyện, bèn hỏi: “Ý quán chủ là muốn đệ tử đi cứu người kia?”"Đúng thế." Dường như có một tia lửa xuất hiện trong mắt của quán chủ, ông ta mơ hồ thấy bảo quang trên người Lâu Cận Thần không giống tu sĩ mới nhập môn luyện khí chút nào.“Thế nhưng, đệ tử chỉ mới nhập môn mà thôi, sao có khả năng cứu người thoát khỏi chợ quỷ được cơ chứ?”“Thứ như âm quỷ, chỉ là đám cỏ dại trong cống rãnh mà thôi, diệt mãi không hết, nhưng không để ý thì bọn nó lại phát triển um tùm, tích âm thành tà,