Tư duy rộng mở, lập tức, hắn nghĩ ra rất nhiều điều.Khi mặt trời sắp lặn, hắn càng tìm được một cảm giác, lúc kiếm vung lên, có một tia sáng như có như không bám vào trên lưỡi kiếm, mà ở mũi kiếm thì càng thêm rõ ràng.Nội tâm của hắn vui sướng, tựa như ý niệm cả người phấn chấn bừng bừng.
Trong quá trình này, dương tinh bị hắn hấp thu vào khí hải, hình thành nên pháp lực chân khí, mỗi luồng pháp lực đều do một ý niệm ngưng tụ.Ngựa đạp hoàng hôn, trên quan đạo (1), dọc đường có thể thấy được tốp năm tốp ba người đi đường đang quay về thôn trang của mình.(1) Đường đắp lên cho xe ngựa của viên chức triều đình đi – Đường sá do triều đình, nhà nước cho lập ra để dân chúng dùngTheo sự hiểu biết của Lâu Cận Thần đối với thế giới này, mỗi một thôn trang đều sẽ có một hai người biết pháp thuật, có lẽ pháp môn bọn họ tu luyện không thể trường sinh, thậm chí không thể kéo dài tuổi thọ, nhưng họ lại có địa vị cực cao trong thôn trang.Ma chay cưới hỏi đều ngồi ghế chủ toạ.Đa số bọn họ đều có thể trị những loại cô hồn hung sát thường gặp, thậm chí có người còn có thể vào cõi âm, dưỡng quỷ, đuổi thi hay vẽ phù.
Đối với những người này, đây cũng không phải bí pháp trường sinh gì, chẳng qua chỉ là tay nghề gia truyền mà thôi.Còn về Đỗ gia trang kia, đó hẳn là một điền trang lớn, đến cả quán chủ Hoả Linh Quán cũng phải nhờ Đỗ phu nhân luyện dược, có thể thấy, học được một “nghề” quan trọng đến cỡ nào.Người đi đường thấy ngựa của hắn thì cũng không mấy sợ hãi, chỉ tránh ra hai bên rồi chỉ chỉ trỏ trỏ bàn luận với đồng bạn, có lẽ bọn họ cũng đã quen với sự hiện diện của dị thú.Ở một ngã ba, có mấy ngôi nhà tranh treo cờ có ghi mấy chữ “trà”, “rượu”, “thức ăn” riêng biệt.Đây chính là một điểm dừng chân, nhà tranh bốn phía thông gió nhưng chiếm diện tích khá lớn, bên trong có một vài người bán hàng rong, tiêu sư, hoặc là người đi thăm thân hữu đang ngồi tụm năm tụm ba.Thành Tù Thuỷ này nằm trên nút giao thông đường thuỷ và đất liền, vùng phụ cận đều vận chuyển hàng hoá đến đây hoặc bán bên ngoài thành.
Thế nên trên quan đạo xung quanh có không ít thương khách nườm nượp qua lại.Quán chủ đã nói cho hắn biết tuyến đường chính, lấy chỗ này làm mốc, từ đây rẽ vào một con đường khác, đi tiếp hai mươi dặm nữa là đến nơi.Hắn quyết định nghỉ lại ở đây, tuy ngựa không mệt nhưng hắn thì lại mệt.Mặc dù đã mở khí hải nhưng hắn vẫn chưa thoát khỏi xác phàm, chân khí trên người chủ yếu đến từ việc luyện hoá tinh nguyên của bản thân, hắn chỉ mới bắt đầu thu tinh hoa âm dương trong một thời gian ngắn mà thôi.Trong bóng râm bên ngoài tiệm trà, hắn lấy cơm nắm và nước sạch ra đánh chén.Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện của những người trong quán cũng vang lên bên tai:"Gia gia, đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra với dốc Mã Đầu này, sao chỗ đó lại tà tính đến vậy, ngay cả Lỗ đại tiên sinh cũng bị nhốt trong đó rồi".
Người hỏi chính là một thiếu niên, Lâu Cận Thần cũng không quay đầu lại, nhưng hồi nãy khi nhìn thoáng qua những người trong quán, hắn đã nhớ mặt mấy người này, hai người đang hỏi đáp chính là một cặp ông cháu ngồi bên cạnh quán trà kia."Dốc Mã Đầu vốn có một thôn trang, hơn mười năm trước, trong một đêm,