Nghiệt duyên giữa Cố Trường Sinh và thỏ bắt đầu từ năm 6 tuổi.
Bé Trường Sinh từ khi biết đi đã chăm học khổ luyện, chuẩn bị hành trang cho tương lai trở thành thuật sĩ hàng yêu đuổi quỷ. Vì có thiên phú dị bẩm, được huấn luyện từ sớm, đến năm 6 tuổi bé Trường Sinh đã có vài bản lĩnh cùng lá gan lớn. Ít nhất khi thấy quỷ, nhóc con có thể giữ mặt không biến sắc, cũng có năng lực tự bảo vệ mình, kiên trì đến lúc ba Cố đến cứu mình.
Trẻ con nhỏ yếu mang linh khí luôn là đối tượng bị quỷ quái thích bắt nhất. Ăn thịt trẻ con giúp quỷ quái nâng cao sức mạnh trong thời gian ngắn. Cho nên mỗi gia đình thuật sĩ đều bảo vệ con trẻ nhà mình kín kẽ, ba Cố cũng thế. Nhưng linh khí trên người bé Trường Sinh thật sự quá nồng. Ở niên đại linh khí cằn cỗi, bé chẳng khác gì đèn sáng trong đêm đen, phá lệ hấp dẫn ngon miệng.
Dù ba Cố mẹ Cố đều cực kỳ cẩn thận, ở nhà có Táo Vương gia che chở còn tốt, lúc ra cửa có vài lần suýt chút nữa bị quỷ quái bắt được. Cũng may bé Trường Sinh không phải trẻ con bình thường, bé có đủ thông minh và thực lực.
Năm ấy, lần thứ tư nhóc nhìn ba Cố cầm vá sắt khổng lồ chạy như bay tới, đập bẹp quỷ quái có ý đồ nuốt chửng tiểu Trường Sinh xuống đất. Bé Trường Sinh ngồi xổm xuống đất, giơ ngón tay trắng mềm mập múp chọc chọc thứ đang bị ba Cố dẫm dưới chân không thể cử động: Thì ra quỷ quỷ có cái mặt dọa người không quá đáng sợ!
Qủy quỷ bị ba ba đánh bại = quỷ quỷ không đáng sợ.
Bé con trong lòng suy ra một đẳng thức mới.
Ba Cố không quan tâm việc bé Trường Sinh chọc quỷ. Trong mắt ông, trẻ con thường có lòng hiếu kỳ tràn đầy. Chọc thì cứ chọc, chỉ cần không bị cắn, chọc xong về rửa tay sạch sẽ là được, coi quỷ là một món đồ chơi cũng được. Người họ Cố ai mà chả thế?!
Cậu sẽ phải gặp quỷ quái xuyên suốt cuộc đời, coi như bước đầu bồi dưỡng hứng thú vậy.
Có hứng thú mới có động lực học tập đạo thuật. Quan điểm của ba Cố luôn là thế.
Nhưng sau đó một khoảng thời gian dài, có lần bé Trường Sinh gặp quỷ, thế mà không biết né tránh, nếu không phải ba Cố tới kịp, quỷ sai đã gặm mất cánh tay của bé Trường Sinh.
Phù phòng ngự đâu?
Ba Cố tùy tiện từ xưa giờ mới có cảm giác không đúng.
Ông và mẹ Cố chỉ có một cục cưng bảo bối, sợ con mình xảy ra chuyện nên trang bị một đống thứ tốt cho bé Trường Sinh. Cổ đeo bùa hộ mệnh ngụy trang thành khóa trường mệnh, vòng bạc trên cổ tay khắc bùa phòng ngự. Hơn nữa bé Trường Sinh tự bảo vệ được mình, đang yên đang lành sao lại bị quỷ bắt?
Bế bé con lên kiểm tra khắp người, lúc này ba Cố mới phát hiện vòng tay và khóa trường mệnh đều biến mất.
Đừng nói bị người khác lừa mất nhé?
Tuy lo đeo nhiều đồ vật tạo thành gánh nặng cho cơ thể trẻ con, vòng tay bạc và khóa trường mệnh đều được làm nhỏ mảnh, nhưng mảnh cỡ nào thì cũng bằng bạc. Trẻ con đeo trang sức bạc khó tránh khỏi bị người ta nổi máu tham.
Hồi trước nghe nói, một đứa bé ở thôn cách vách lúc chạy đi chơi, bị người qua đường dùng hai viên đường đổi mất một vòng tay bạc. Chẳng lẽ con nhà mình cũng bị người ta lừa như vậy?
Nếu không phải chế phẩm bạc có trọng lượng nhẹ, lại thích hợp làm vật dẫn bùa chú, trẻ con đeo trên người không có gì lạ, mười đứa có chín đứa đeo trang sức bạc, ba Cố đã đổi cách khác. Bất quá hiện tại, quan trọng nhất không phải tra hỏi xem đồ đi đâu mất, mà là bé Trường Sinh cứ ngẩn ngơ không phản ứng.
“Ba ba từng dạy con gặp quỷ quỷ cần phải làm gì, đúng không?” ba Cố bế con bằng một tay, tay còn lại xách pháp khí, vừa đi về nhà vừa hỏi bé Trường Sinh. Còn con quỷ suýt cắn đứt cánh tay của bé đã bị ba Cố đánh tan.
Ngồi trên cánh tay cường tráng của ba ba, bé Trường Sinh vươn hai cánh tay ngắn cũn như củ sen, ôm lấy cái đầu to của ba ba. Nghe ba ba nói, bé Trường Sinh nghiêng đầu, thanh âm mềm mại còn hơi ngọng: “Đã dạy.”
“Phải liều mạng chạy, chạy không thoát thì cố gắng né tránh đòn đánh của quỷ quỷ, tự bảo vệ bản thân chờ baba mama đến.” Nói xong bé Trường Sinh còn gật gật đầu khẳng định. Lời ba mẹ dặn bé đều nhớ kỹ.
“Thế vừa nãy vì sao con lại ngốc ngếch đứng im không chạy hả? Quỷ quỷ muốn cắn con, con cũng không biết né?” Mới vừa rồi ông thấy rõ ràng, bằng thực lực của con mình, nếu nó muốn né tuyệt đối có thể né được nhát cắn của quỷ.
“Bởi vì quỷ quỷ không đáng sợ!” Về đến nhà, được đặt ngồi trên ghế tre, bé Trường Sinh vung vẩy hai chân ngắn cũn.
Tuổi còn nhỏ, còn chưa học được bản lĩnh gì lớn đã học được tật xấu khinh địch.
Lệ quỷ không đáng sợ á, đợi đến khi biến thành Dương Quá mới biết sợ hay gì?
Nghe con mình nói, lại tìm được khóa trường mệnh và vòng bạc bị tháo bỏ trong phòng ngủ, cuối cùng ba Cố đã hiểu vấn đề. Thì ra trẻ con không cảm thấy quỷ đáng sợ, muốn chơi với quỷ, vì thế lén lút tháo trang sức.
Trời mới biết bé Trường Sinh tháo ra kiểu gì.
Cấu tạo của vòng tay bạc khá phức tạp, nhiều người lớn muốn cởi ra cần phải nhờ người khác hỗ trợ.
Vừa lúc bây giờ đang là mùa đông, bé mặc quần áo dày, vừa đủ che khuất trang sức, không ai chú ý xem bé Trường Sinh vẫn mang bùa chú hay không.
May mà không thật sự xảy ra chuyện. Tuy nhiên tật xấu này cần phải trị.
Một người có thiên phú cao, bản lĩnh khá nhưng khinh địch sẽ dễ mất mạng hơn bất cứ ai. Đặc biệt là người hành nghề thuật sĩ, có ngày nào mà không gặp nguy hiểm? Thuật sĩ gặp nguy hiểm cao gấp nhiều lần người bình thường, càng phải biết coi trọng vấn đề này.
Giao con trai cho mẹ Cố, ba Cố cầm pháp khí chuyên dụng ra ngoài một chuyến.
Thời điểm trở về, trên tay ba Cố nhiều thêm một cái lồng sắt bị vải đen che kín. Lồng sắt không to lắm, to cỡ chiếc laptop.
Ba Cố đưa lồng sắt cho bé Trường Sinh, nói là quà cho bé.
Qùa tặng?!
Hai mắt bé Trường Sinh sáng lấp lánh, vô cùng cao hứng tháo miếng vải che. Trong lồng là một con thỏ trắng muốt như tuyết, còn trắng hơn kẹo bông gòn,
đôi mắt đỏ rực như hai trái dâu tây. Thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
Lồng sắt hơi chật, thỏ nhỏ bị nhốt bên trong chỉ có thể miễn cưỡng nhích tới nhích lui, không đủ không gian hoạt động. Thỏ nhỏ uể oải dựa vào lồng sắt, hai cái tai dài ỉu xìu rũ xuống, thỉnh thoảng sẽ vươn móng vuốt lay lay cửa lồng sắt. Phát hiện vẫn không mở được cửa thì thất vọng xoay người.
Bé Trường Sinh nhìn đến mức đau lòng.
Nếu là bé Trường Sinh bị nhốt trong lồng sắt bé cũng sẽ không vui. Đặc biệt là cái lồng sắt này còn nhỏ như vậy, chẳng thoải mái chút nào.
Bởi vậy bất chấp lời dặn dò của ba Cố không được mở lồng sắt vì thỏ rất dữ sẽ cắn người, bé Trường Sinh muốn thả tự do cho thỏ nhỏ.
Thỏ thỏ đáng yêu lắm, sao có thể cắn người!
Nhất định là ba ba lừa mình!
Bé Trường Sinh nhìn trước nhìn sau, ba ba vừa mới rời nhà, chưa về ngay. Mama đang ở ngoài sân hái rau, sẽ không chú ý đến động tĩnh trong nhà: Mình chỉ thả thỏ trắng ra ngoài một lát rồi sẽ bắt lại. Baba mama sẽ không phát hiện ra đâu!
Nghĩ như vậy, bé Trường Sinh đẩy then chốt trên cửa lồng. Lồng sắt vừa mở ra, con thỏ đang uể oải ỉu xìu lập tức lên tinh thần.
Nhìn thỏ nhỏ trong nháy mắt trở nên hoạt bát, bé Trường Sinh cảm thấy mình làm đúng rồi.
Mở cửa lồng xong, bé Trường Sinh thò tay vào muốn bế thỏ trắng ra ngoài. Nhưng bé chưa kịp giơ tay thì thỏ đã tự nhảy ra khỏi lồng. Bé Trường Sinh không tức giận chút nào, sợ dọa thỏ nhỏ, bé chầm chậm vươn tay, muốn vuốt nhẹ lông thỏ.
Bé rất nhẹ nhàng, nhất định sẽ không làm đau thỏ trắng!
Ai biết vừa chạm tay vào thỏ trắng, thỏ nhỏ đột ngột hóa thành quái thú to gần bằng một tầng lầu. Thân thể to lớn suýt chen vỡ tường phòng khách nhà bé Trường Sinh.
Quái thú khổng lồ có đôi mắt đỏ rực vô cùng đáng sợ như đèn lồng, tựa như mắt của yêu quái mãng xà mà Tôn Ngộ Không bắt gặp trong Tây Du Ký. Hai lỗ tai thật dài vung vẩy, đập bể hết đèn trần nhà.
Bé Trường Sinh sợ hãi, nhưng cậu nhận ra đó chưa phải thứ đáng sợ nhất của quái thú khổng lồ. Quái thú khổng lồ há ba cánh miệng hướng về phía bé Trường Sinh, lộ ra hàm răng nhọn nhoắc sắc bén, thoạt nhìn còn sắc hơn dao phay trong phòng bếp mà baba mama không cho bé đụng vào.
Quái thú khổng lồ cúi đầu, gào kêu một tiếng, muốn cắn bé tiểu Trường Sinh, bé Trường Sinh trước nay chưa từng thấy quái thú đáng sợ như vậy, khóc lóc móc hai gậy gỗ nhỏ trong túi ra, thút tha thút thít niệm chú: “Trúc… Trúc tạo, trúc tạo thân người nhỏ, đũa chia, đũa chia hai chân, mở……”
Còn chưa niệm chú xong, hai gậy gỗ vừa hóa thành đôi đũa dài một tấc, chưa kịp phát huy uy lực, răng cửa quái thú đã kề sát đỉnh đầu bé Trường Sinh, nước dãi rơi vãi khắp sàn nhà.
Bé Trường Sinh ‘oa’ một tiếng, khóc ầm lên, nắm chặt đôi đũa ngã lộn nhào chạy ra bên ngoài. Mới chạy hai bước thì bị vướng bậc cửa vấp té.
Quỳ rạp dưới mặt đất, bé Trường Sinh nhịn đau, cắn răng kiên cường bò dậy, nhưng trong giây phút trì hoãn ấy, cái đầu to của quái thú tiếp tục áp sát phía trên đầu bé Trường Sinh.
Tiêu rồi, bị quái thú ăn thịt mất!
Bé Trường Sinh lau nước mắt, vì mình không nghe lời ba ba nói nên mới bị quái thú ăn thịt. Về sau sẽ không còn được gặp baba mama. Nhưng bé Trường Sinh là một đứa bé dũng cảm, chết cũng không thể khóc lóc.
Bé không sợ quái thú khổng lồ đâu!
Quái thú cúi đầu, há miệng thật rộng. Lúc bé Trường Sinh sắp bị nuốt, mẹ Cố cầm giỏ rau đi vào nhà, vừa vặn thấy bé Trường Sinh chạy không nổi, đang nhắm mắt chờ chết.
“Được rồi được rồi không sao đâu.” mẹ Cố buông giỏ rau, phẩy tay biến quái thú thành bộ dáng ban đầu, nhét vào lồng sắt, ôm lấy bé Trường Sinh mà dỗ bé.
Bé Trường Sinh mở to mắt, phát hiện mình được an toàn, lại biết quái thú chính là thỏ nhỏ biến thành, bé Trường Sinh hối hận cực kỳ. Ba Cố cũng quay về, bé Trường Sinh chôn mặt trong lồng ngực mẹ Cố, khóc lạc cả giọng, lát sau vừa nghẹn ngào vừa nhận lỗi với ba Cố: “Con, lần sau con không dám không nghe lời ba ba nói nữa.”
“Con không nên thả thỏ nhỏ ra.”
“Về sau còn dám tháo bùa chú, còn dám xem thường quỷ quái không?” Dù bé con đã nhận lỗi, ba Cố vẫn bế bé Trường Sinh từ tay mẹ Cố, nghiêm túc hỏi lại một lần nữa: “Hôm nay nếu con không tháo khóa trường mệnh và vòng tay bạc, nếu con nghe lời ba ba không thả thỏ trắng, có phải đã không gặp chuyện này?”
Tiểu Trường Sinh thút tha thút thít gật đầu.
“Còn thấy thỏ trắng đáng yêu không?”
Tiểu Trường Sinh lén nhìn con thỏ trong lồng sắt, do dự nói: “Đáng yêu.”
Nhưng bé vội bổ sung một câu chém đinh chặt sắt: “Đáng sợ hơn.”
“Quỷ quỷ cũng giống thỏ nhỏ, về sau còn thấy quỷ quỷ không đáng sợ hay không?”
Giống thỏ nhỏ?
Bé Trường Sinh lắc đầu: “Quỷ quỷ đáng sợ.”
“Có đôi khi thoạt nhìn vô hại, không có nghĩa là thật sự vô hại.” Ba Cố ôm bé con về phòng ngủ, đeo khóa trường mệnh và vòng tay bạc lên người bé, dặn dò: “Từ nay không được lén tháo nữa, bằng không sẽ bị quỷ quỷ và yêu quái ăn thịt. Cũng không còn được gặp baba mama.”
“Dạ!” bé Trường Sinh gật đầu.
Sau này lớn lên, Cố Trường Sinh không còn tất xấu trông mặt mà bắt hình dong, cũng không hề khinh địch, nhưng lại mắc tật xấu khác.
Cậu đặc biệt thích ăn thịt thỏ. Đặc biệt là đầu thỏ!