“Mau gọi 120.”
“Gọi cũng vô dụng, xe cứu thương chạy không nhanh bằng tự lái xe. Mọi người tránh ra một chút, cẩn thận đạp trúng ngón tay. Mọi người tìm xem nó đâu rồi, nhặt lên rồi đưa người vào bệnh viện.”
“Có khăn lông sạch sẽ không? Cầm máu trước đã, đừng để máu chảy nữa.” Xuất huyết không ngừng, máu chảy nhiều quá.
Nghe vậy, có người tìm một cái khăn sạch đưa qua. Trong đám người bỗng vang tiếng hoan hô: “Tìm được ngón tay rồi, mặt cắt còn nguyên.”
“Vậy là tốt, có lẽ bệnh viện nối lại được. Tìm đá giữ lạnh nó trước, kẻo chưa đến bệnh viện đã thối rữa.” Người trẻ tuổi quỳ gối bên cạnh người bị thương, sắc mặt hơi hoảng loạn nhưng vẫn bình tĩnh chỉ huy.
Người bên cạnh vội vàng lôi dưới sạp thịt heo một tảng đá lạnh lớn: “Đá đây.”
Người trẻ tuổi nhận khăn lông, nhìn tảng đá, vừa cầm máu vừa nói: “Đừng lấy đá ướp thịt, có vi khuẩn. Lấy đá sạch, không thì lấy kem cây cũng được.”
“Đá lạnh không được tiếp xúc trực tiếp với ngón tay, nhiệt độ quá thấp sẽ làm tổn thương mặt cắt. Phải dùng khăn lông sạch sẽ ngăn cách đầu ngón tay.”
Cố Trường Sinh và ông Trần vừa đến siêu thị, phát hiện tình huống trong siêu thị khác thường. Đến gần khu mua sắn lộn xộn, không có ai xếp hàng ở quầy tính tiền. Siêu thị vô cùng ồn ào, tất cả khách hàng đều tập trung tại quầy thịt heo.
Đến gần, hai người mới biết chuyện gì đang xảy ra.
Siêu thị có nhân viên chuyên chặt xương sườn heo, không biết hôm nay bị sao, đang chặt xương heo cho khách thì bất cẩn chặt tay mình.
“Lão Quách làm ở siêu thị hai mươi mấy năm, chưa từng phạm phải sai lầm. Cũng không biết mấy ngày nay làm sao, chắc do trời nóng quá nên ai cũng thế. Tối qua tôi ở nhà thái rau cũng suýt cắt trúng tay.” Có người nghi hoặc nói.
Sơ cứu khẩn cấp, lão Quách bị thương được đưa đi bệnh viện. Người trẻ tuổi chỉ huy tại hiện trường cũng đi theo xe cấp cứu. Người bị thương đã đi mất, nhưng đám người vây xem vẫn tụ tập, tốp năm tốp ba đứng tại chỗ tám chuyện.
“May mà lão Quách vận khí tốt, trùng hợp gặp khách hàng học ngành y. Nếu không chẳng biết làm sao đâu!” Trước đó bọn họ chỉ lo sốt ruột, cái gì cũng nghĩ không ra. Nếu không ai chỉ huy, chờ đến lúc họ phục hồi tinh thần, có thể không cứu được ngón tay lão Quách.
Y học bây giờ tiên tiến, đa phần các bộ phận cơ thể đều có thể nối lại, nhưng trì hoãn lâu dễ xảy ra vấn đề. Hơn nữa việc bảo quản ngón tay cũng phức tạp. Nếu không được nhắc nhở, chắc họ chỉ nhặt ngón tay đến thẳng bệnh viện.
“Xí, vận khí tốt quái gì. Lão Quách chặt thịt cho cậu ta mới bị mất ngón tay.”
“Ăn nói cho đàng hoàng,” có người phản bác: “Đâu phải cậu ta cầm dao chặt tay lão Quách, bản thân mình không cẩn thận thì đừng đổ oan cho người khác.”
“Có lý.”
Cố Trường Sinh và ông Trần đúng bên cạnh nghe mọi người bàn tán. Hai người nhìn nhau, trong lòng nặng nề.
Tại siêu thị, các loại xương thịt heo đều dùng loại túi xé một lần. Nhân viên quầy thịt heo khi rảnh có thói quen đặt sẵn các túi thịt heo bên cạnh, để lúc đông khách bán nhanh hơn. Vừa nâng cao hiệu suất vừa tiết kiệm thời gian.
Chồng túi rỗng nằm trên quầy thịt heo, Cố Trường Sinh vươn tay cầm một cái.
Quả nhiên, túi này cũng có vấn đề.
Đám người đến đây để mua sắm, nói chuyện không lâu đã tản ra. Siêu thị khôi phục trật tự, khách hàng bắt đầu lựa chọn thực phẩm, bỏ vào xe đẩy rồi xếp hàng tính tiền. Nhân viên siêu thị nhanh chóng kiểm tra và bổ sung hàng hóa trên kệ. Trừ nhân viên tại khu vực sơ chế thịt, họ vô cùng cẩn thận, sợ bước vào vết xe đổ của lão Quách.
Tuy nhiên có một hai nhân viên không để trong lòng, chặt xương chặt thịt ‘phập phập’ thoải mái như cũ. Vài khách hàng nhìn mà hết hồn, khuyên đối phương để ý một chút.
Sự tình chưa được giải quyết, có cẩn thận đến mấy vẫn sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Thả túi về chỗ cũ, Cố Trường Sinh đến khu khác.
Ông Trần đẩy một xe mua sắm đi phía sau Cố Trường Sinh, lâu lâu lấy một hai món đồ ném vào xe. Hai người một trước một sau như đôi ông cháu bình thường, không có ai hoài nghi gì cả.
Tất cả địa điểm cung cấp túi xé, Cố Trường Sinh đều kiểm tra quan sát. Không chỉ khu thịt heo, mà khu rau củ, khu trái cây, thậm chí túi nilon đựng đồ ăn vặt cũng có vấn đề.
Cả siêu thị, không một chiếc túi nào may mắn thoát khỏi.
Biểu tình của Cố Trường Sinh càng ngày càng nghiêm túc, ông Trần cũng nhăn nhó khó coi. Hai người đổi sang siêu thị khác, tình huống giống nhau.
Hai người chẳng buồn ăn cơm, liên tục đến bảy tám siêu thị. Kiểm tra xong toàn bộ túi nilon trong siêu thị thành phố A, họ rất muốn phủ nhận, nhưng kết quả đã rõ ràng.
Không biết các tỉnh khác thế nào rồi, dù không lan đến cả nước, nhưng tình huống hiện tại đã cực kỳ nguy cấp.
“Tìm chỗ ăn cơm trước đã rồi tính tiếp.” Đã xác định được nguy hiểm, ông Trần không rảnh nhớ nhung cháu trai hiếu thuận hay trà quý trong nhà. Tranh thủ lúc quán chưa dọn xong đồ ăn, liên hệ với người có thẩm quyền.
Cố Trường Sinh cũng có tính toán riêng, đầu tiên cậu gọi điện cho ban ngành đặc thù, rồi gọi cho ba và một vài kỳ nhân dị sĩ. Vạn nhất âm mưu này nhắm vào cả nước, họ cũng có thể chuẩn bị tùy thời ra tay.
Nói chuyện điện thoại xong, đồ ăn cũng lên bàn. Hai người mặc kệ quy tắc mâm cơm, vừa ăn vừa bàn bạc.
“Cậu có biện pháp phá giải tà thuật đó không?” Ông Trần lo lắng sốt ruột hỏi.
Cố Trường Sinh buông đũa, kiểm tra lại kiến thức bản thân, cẩn thận trả lời: “Không thành vấn đề.” Trên bàn vừa khéo có một đĩa thịt om khoai sọ, Cố Trường Sinh gắp một miếng khoai sọ: “Thuật pháp kia tương đối khó phát hiện, cơ mà việc phá giải khá dễ.”
“Chủ yếu là phạm vi quá rộng, sợ không đủ nhân lực.” Cố Trường Sinh lại gắp thêm miếng khoai. Ông Trần thấy cậu không ăn thịt, tưởng là người trẻ tuổi da mặt mỏng, đổi đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát cậu: “Ăn nhiều một chút, không ăn thịt lát nữa sao có sức làm việc?”
“Dạ, ăn khoai sọ tốt hơn ăn thịt.” Cố Trường Sinh ý bảo ông Trần cũng ăn khoai sọ: “Ngài biết mà, thuật pháp của cháu đa phần dựa vào thức ăn. Tà thuật dễ phá giải, đưa đồ ăn phá
chú cho những người bị ảnh hưởng liệu có tác dụng?” Nhưng chưa chắc họ đã chịu ăn, người dân bây giờ đa phần không tin mấy chuyện này.
“Khoai sọ có thể giải quyết vấn đề?” Trần lão lập tức phản ứng lại.
Cố Trường Sinh gật đầu, ông Trần thở dài nhẹ nhõm: “Có thể là tốt, còn lại không thành vấn đề. Để ta xử lý!”
Hai người cơm nước xong, gọi điện kêu người mua khoai sọ, vừa cúp máy thì có điện thoại gọi cho ông Trần.
Nhận cuộc gọi, không biết đối phương nói gì, lông mày nhíu chặt của ông giãn ra, biểu tình cũng hòa hoãn: “Được, ta biết rồi.”
“Trước mắt chỉ có túi nilon trong thành phố A gặp vấn đề, các tỉnh khác tạm thời vẫn bình thường.” Ông nói: “May mắn phát hiện sớm, chậm chút nữa thì khó nói.” Lát ông về nhà phải thắp nhang cúng Táo Vương gia, tất cả nhờ có ngài ấy nhắc nhở!
Nghe lời này, Cố Trường Sinh cũng nhẹ lòng hơn. Một mình cậu có thể giải quyết một thành phố A.
Rời quán cơm, hai người vừa đi được vài bước thì nghe phía sau vang tiếng động lớn.
Cửa hàng bên cạnh quán cơm đang trang hoàng, trước cửa có lắp giàn giáo để hai công nhân leo lên lắp bảng hiệu. Là tiếng giàn giáo này đổ sập.
May mà giàn giáo khá thấp, khoảng 3 mét, chưa cao đến tầng một. Hai người ngã xuống chỉ bị trầy da. Một công nhân khác trong cửa hàng chạy ra ngoài đỡ hai người, đồ đạc rơi vãi cũng mặc kệ: “Thế nào, có sao không?”
“Không sao không có việc gì, vận khí tốt, lúc ngã không bị giàn giáo đè trúng.” Nếu không thì đã thiếu gãy xương.
“Là ai lắp ráp giàn giáo hả? Quá lỏng lẻo. Lúc hai người leo lên không kiểm tra lại à? Mấy thứ liên quan đến tính mạng không kiểm tra đã sử dụng! Trước đây các anh cũng thế này?” Người quản lý đội nhân công trách mắng: “Lần này không xảy ra chuyện gì không tính, lần sau trước khi dùng giàn giáo phải kiểm tra cẩn thận. Mạng sống mấy anh không biết trân trọng thì tôi cũng bó tay, dù sao tôi không sợ bồi thường, để xem mấy anh có sợ chết hay không!”
Nhóm công nhân liên tục gật đầu, khẳng định lần sau sẽ kiểm tra ba lần, đảm bảo không vấn đề gì mới dám dùng.
Tai nạn nhỏ không ảnh hưởng đến người, ông Trần và Cố Trường Sinh biết vậy thả lỏng. Để tiết kiệm thời gian, hai người gọi taxi về.
Bọn họ vừa lên xe, tài xế bắt đầu nói liên thanh, xả đông xả tây tám chuyện.
“Dạo này bọn tui lái thuê khó khăn lắm, chẳng biết sao tai nạn xe cộ xảy ra hoài. Đêm qua tui gặp tận ba vụ đụng xe.”
Cố Trường Sinh không đáp lời, đối phương cũng không ngại, tự nói một mình đầy hứng thú.
“Tui có một người bạn làm việc trong bệnh viện, ổng nói người bị thương đột ngột tăng, phòng bệnh mỗi ngày chật ních, lối nhỏ thì đông đi không nổi. Toàn bộ bệnh viện từ bác sĩ đến hộ sĩ đều tăng ca. Có một bác sĩ chắc là mệt quá, lúc phẫu thuật suýt để quên bông băng trong bụng bệnh nhân. May mà có hộ sĩ kiểm tra số lượng thấy thiếu bông băng, bằng không người bệnh kia lại phải chịu tội.”
“Người quên lấy bông băng là một bác sĩ dày dặn kinh nghiệm, kỹ thuật cao minh làm người nghiêm cẩn, trước đây chưa bao giờ xuất hiện sai sót. Mọi người bảo do các bác sĩ quá bận rộn, liên tục làm phẫu thuật dẫn đến tinh thần mệt nhọc, thành ra sơ sẩy. Vì an toàn người bệnh, bệnh viện dù vội đến mức chân không chạm đất, vẫn phải tìm cách cải thiện trạng thái tinh thần nhân viên y tế, sắp xếp thời gian nghỉ ngơi cho họ.”
Bác tài xế nói cả đường, mãi đến khi dừng xe mới ngừng. Nhưng không thể không nói, tài xế là người có nguồn thông tin nhanh nhất tại thành phố. Nhờ đó hai người biết thêm rất nhiều chuyện.
Sự tình nghiêm trọng đến mức độ này, để lâu hơn nữa, ai biết còn bao nhiêu người bị thương bị chết.
Tình thế cấp bách cần giải quyết ngay.
Thấy ông Trần về nhà, cháu trai ông Trần ra cửa đón, hỏi: “Chú Phương vừa mang một xe khoai sọ đến, ông nội cần nhiều khoai thế để làm gì? Chiếm đầy một sân.”
“Với lại ông nội vừa đi đâu thế? Lúc cháu về không thấy ông, chẳng phải ông nói ăn cơm trưa với nhau sao?” Cháu ông Trần bất mãn tủi thân: “Chờ nửa ngày không thấy ông về. Mệt cháu cố ý dậy sớm đi mua nguyên liệu nấu ăn.”
“Cháu đi chơi đi, hôm nay không nấu cơm, ông bận việc rồi.” Cháu ông Trần tuy còn không vui nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu, ra ngoài rủ bạn đi chơi.
Ông Trần dẫn Cố Trường Sinh vào sân nhà, chỉ vào khoai sọ hỏi: “Ở đây có đủ hay không? Thiếu thì ta gọi người mang đến nữa.”
Cố Trường Sinh nhìn thoáng qua đống khoai sọ chiếm hơn nửa sân, ước tính số lượng, lúc này mới gật đầu: “Hẳn là đủ rồi.”
Ông Trần không hiểu khoai sọ phá tà thuật thế nào. Ông không nhúng tay vào nữa, nhường không gian cho Cố Trường Sinh phát huy. Trước khi vào nhà, ông chợt nhớ một chuyện, hỏi cậu: “Có cần kêu người giúp việc nấu khoai sọ trước hay không?”
…Cố Trường Sinh hơi khựng người, cẩn thận suy nghĩ, do dự đáp: “Nấu đi ạ.”
- -----oOo------