Đạo Thuật Trên Đầu Lưỡi

Chương 79


trước sau

Táo Quân không phải không dính khói lửa bụi trần. Ngược lại, bởi vì sống quá lâu, nên ngài có kiến thức sâu rộng hơn so với người phàm. Trong mắt ngài, vốn không tồn tại minh châu phủ bụi trần. Bàn thờ chỉ là vật ngoài thân, tốt hay xấu thì cũng như nhau. Nhưng ngài vẫn biết đây là loại gỗ tốt, là thứ vô cùng quý hiếm trong mắt nhân loại.

Càng hiểu rõ, càng cảm nhận được lòng thành kính của Cố Trường Sinh. Trong quá khứ không phải chưa từng có người như ông Trần, nguyện bỏ nhiều tiền ra làm tượng vàng cho ngài. Thậm chí ở thời kỳ thần đạo hưng thịnh, nhiều người còn chịu chi hơn cả ông Trần. Nhưng những người này đều cầu xin một điều gì đó từ ngài, hơn nữa bọn họ là người có tiền, nhiêu đó chỉ tốn một chút của cải của họ mà thôi.

Cố Trường Sinh thì khác, cậu tìm người đúc tượng vàng, điêu khắc bàn thờ, từ đầu đến cuối không cầu xin cái gì, chỉ muốn dâng cho ngài thứ tốt nhất mà cậu có thể làm được.

Thần thức đứng ngay trên đầu tượng thần, Táo quân nhìn gương mặt tươi cười của Cố Trường Sinh, đồng thời kiểm tra số dư ít ỏi trong thẻ ngân hàng của cậu.

Có lẽ ngài nên nghĩ cách giúp nhóc con này kiếm thêm mấy số nữa.

Một đứa trẻ mới tách khỏi cha mẹ mình không bao lâu, phần lớn tiền lời từ cửa tiệm còn muốn đưa cho cha mẹ, số lẻ còn lại sao mà đủ để nó sinh hoạt?

Táo quân suy tư, có lẽ mình nên chào hỏi Thần Tài một chút.

Cố Trường Sinh vẫn đang đứng trước kệ bếp, nhỏ giọng kể lể về việc bàn thờ và tượng vàng, nói sẽ chăm chỉ kiếm thêm ít tiền, sau này tranh thủ đổi cái tốt hơn: “Bên ông Lý còn khối nguyên liệu cực kỳ tốt, so với cái đưa cho ông Trần cũng không kém.” Ông Lý chính là thợ mộc làm bàn thờ. Khối nguyên liệu trong miệng Cố Trường Sinh nói đến, là ông Lý mới mua được từ chỗ khác với giá cao. Cũng là một khối gỗ cổ khó kiếm, chất lượng hảo hạng. Lúc Cố Trường Sinh qua lấy bàn thờ thấy nó, trong lòng liền nhớ thương cực phẩm này.

“Còn tượng vàng này, bây giờ nhìn tổng thể có cảm giác hơi nhỏ.”

Xem ra nếu có thêm tiền, thằng bé này lại tiêu linh tinh. Táo quân bất đắc dĩ.

Tiêu tiền cho Tổ sư gia sao có thể gọi là tiêu linh tinh?

Trước kệ bếp, Cố Trường Sinh hoàn toàn không biết suy nghĩ của Tổ sư gia, từ việc bàn thờ nói đến chuyện khác: “Lão quỷ lần trước nhắc tới chủ thượng gì đó, con cứ có cảm giác lo lắng.” Tuy biết rằng việc này rất phức tạp, nhưng đợi mãi không thấy Tổ sư gia truyền tin tức xuống, Cố Trường Sinh do dự tới lui, cuối cùng vẫn quyết định hỏi.

Nhắc tới việc này, nghĩ đến thông tin moi ra được từ lão quỷ, Táo quân trầm tư, có lẽ kế hoạch tìm chủ thượng kia cần thay đổi một chút.

Chủ thượng, thật ra không phải con người. Mà là từ những ý niệm đen tối của nhân loại, kết hợp cùng năng lượng tiêu cực sinh ra một thứ gọi là Tà Thần. Cảm xúc âm u trong trời đất càng nhiều, thì lực lượng Tà Thần càng lớn. Tuy nhiên lớn đến đâu cũng có hạn chế, nó không có sức chiến đấu, chỉ là trời sinh am hiểu dùng những thủ đoạn quỷ quyệt, khiến con người xích mích lẫn nhau, từ đó sinh ra những ý niệm xấu xa để đạt được mục đích của mình.

Cái thứ mà nhân loại gọi là Tà Thần này, thực ra chỉ là cọng bún có sức chiến đấu bằng 0. Nhưng hắn biết chọn đối tượng để chơi xấu. Mà dù sao đi nữa, lớn hay nhỏ thì đều là thần, nó không giống với con mèo già lần trước Cố Trường Sinh đánh chết. Hắn yếu, nhưng chỉ yếu khi so với các thần tiên chính thống khác.

Đối với thần minh, Tà Thần này dễ giải quyết lắm. Phiền toái duy nhất là không thể đánh chết. Ý niệm đen tối của nhân loại không dứt, Tà Thần có thể tồn tại vĩnh viễn. Cho dù bắt được, cùng lắm là đánh cho hắn bị thương nặng, sau đó tìm một một nơi hoang vắng để phong ấn. Sau khi phong ấn, cách một trăm năm phải có thần tiên đến kiểm tra định kỳ, tránh để Tà Thần trốn thoát. Bây giờ còn chưa đủ một trăm năm hắn đã trốn ra ngoài, chắc là trong khoảng thời gian này năng lượng xấu ở nhân gian tăng nhiều khiến hắn mạnh hơn.

Nếu không phải đúng lúc Cố Trường Sinh bắt được một tên thuộc hạ của hắn, có khi bọn họ phải đợi đến lúc hắn hấp thu đủ mọi mặt trái cảm xúc, dưỡng tốt thương thế rồi gây ra sóng gió mới có thể phát hiện dị biến. Đến lúc đó không biết bao nhiêu người đã bị hại.

Vì nhỏ yếu nên Tà Thần rất am hiểu cách lẩn trốn, tùy tiện tìm một người có nhiều cảm xúc tiêu cực bám vào là được. Cho dù là thần tiên đặc biệt tinh thông bấm đốt ngón tay, cũng rất khó bắt được hắn giữa biển người mênh mông.

Vì năng lượng, cũng là bản năng, Tà Thần sẽ khuếch tán cảm xúc tiêu cực của nhân loại, khiến bọn họ phạm sai lầm, sinh ra năng lượng tiêu cực lớn hơn nữa để tẩm bổ cho mình. Nhằm vào đặc tính này, Táo quân cùng các vị thần khác thương lượng, ban đầu tính để Táo quân giả làm một thuật sĩ bình thường tìm kiếm các sự kiện khả nghi, tận lực phá hư các kế hoạch Tà Thần bày ra, làm hắn thẹn quá hóa giận.

Sở dĩ chọn Táo quân, bởi vì trước khi thành thần Táo quân là một phàm nhân, ngài có thể tìm lại cảm giác làm người, như vậy khi giả dạng sẽ không bị Tà Thần dễ dàng nhìn ra sơ hở.

Tà Thần không cảnh giác quá cao đối với phàm nhân. Dưới cơn phẫn nộ, phái người tới giết lại không có hiệu quả, khẳng định hắn sẽ tự mình ra tay. Đến lúc đó trực tiếp đè hắn xuống đất đánh gần chết mới thôi, đánh tới khi chỉ còn một hơi thở rồi phong ấn là được.

Nhưng bây giờ, Táo quân thay đổi chủ ý, ngài cảm thấy mình có thể cùng đệ tử nhỏ làm việc này. Ngài thành thần đã lâu, khí chất phàm tục đã mất hết, cần phải có nhân loại hỗ trợ.

Không chỉ tung hỏa mù làm kẻ địch mất cảnh giác, quan trọng nhất là, trong quá trình phá ‘chuyện tốt’ của Tà Thần sẽ nhận được rất nhiều công đức. Công đức gì đó đối với ngài chỉ như một hạt cát, gần như không cần dùng đến. nhưng đối với đệ tử nhỏ thì lại cực kỳ có ích.

Đi kèm với công đức là sự nguy
hiểm, Táo quân cảm thấy hơi phiền, nhưng ngài hoàn toàn có thể bảo vệ được đệ tử nhỏ. Cũng tránh để cậu nhận những ủy thác bất thường, ngốc nghếch đâm đầu vào tay Tà Thần như dê vào miệng cọp.

Táo quân nghĩ sao thì làm vậy. Cố Trường Sinh vừa hỏi xong vấn đề chủ thượng, đột nhiên thấy tượng thần chợt lóe kim quang, một bóng người từ tượng thần bước ra. Bóng người càng đi càng lớn, từ hơn hai mươi centimet đã biến thành cao hơn cậu một cái đầu.

Từ sau lần phát dục thứ hai Cố Trường Sinh đã cao lên rất nhiều, nhưng cậu vẫn phải hơi ngẩng đầu mới thấy rõ bóng người trước mặt: “Tổ sư gia?”

Tuy có chút khó tin, nhưng tận mắt nhìn thấy ngài bước ra từ trong tượng thần, chưa kể gương mặt này quen mắt, dù so với gương mặt nửa trong suốt có hơi khác, cơ mà không đến nỗi nhận không ra.

Người đàn ông cao lớn ăn mặc thoải mái không khác gì nhân loại bình thường trước mặt, hiển nhiên chính là Táo thần.

Nhìn Cố Trường Sinh giật mình đến mức trợn tròn mắt, Táo quân giơ tay xoa nhẹ đầu đệ tử nhỏ, đem chuyện Tà thần và những tính toán của ngài nói hết cho Cố Trường Sinh nghe.

Được Tổ sư gia chăm sóc quan tâm, trong lòng Cố Trường Sinh ấm áp dạt dào, khóe miệng vô thức lộ vẻ tươi cười: “Tổ sư gia có chỗ đặt chân tại nhân gian không? Nếu không có thể ở tạm chỗ của con. Nhà con lớn lắm.” Lời vừa ra khỏi miệng, Cố Trường Sinh chợt nhớ, nhà của cậu lớn cực kỳ, nhưng chỉ có một phòng ngủ. Nghĩ vậy, Cố Trường Sinh không kìm được hối hận, biết thế đã không đập sạch phòng cho khách để mở rộng phòng bếp.

Cùng lắm thì Tổ sư gia ngủ trong phòng, còn cậu ra ngoài ngủ sô pha.

Cố Trường Sinh cắn răng, dù sao cũng không thể nhìn Tổ sư gia không có chỗ ở, vì giả làm nhân loại mà phải đi mướn khách sạn hoặc thuê nhà.

Như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Cố Trường Sinh, Táo quân nói: “Mua thêm giường là được.” Phòng ngủ chính siêu rộng, kê song song hai giường lớn không thành vấn đề.

Dù Cố Trường Sinh không đề cập tới, ngài cũng sẽ chủ động yêu cầu ở lại. Đề phòng lúc tách ra lại tạo cơ hội cho Tà Thần giở trò.

“Tổ sư…” gia, Cố Trường Sinh mới nói một nửa đã bị Táo quân ngắt lời: “Ta tên Khương Thời Niên.” Đã giả trang thì giả trang toàn bộ, trong nhân loại còn nhiều người bối phận lớn, nhưng không ai có bối phận lớn như ngài mà vẫn còn sống.

Bị Tổ sư gia nhắc nhở, Cố Trường Sinh cũng phản ứng lại, gật đầu tỏ vẻ mình hiểu. Đôi mắt Cố Trường Sinh sáng lấp lánh, Khương Thời Niên, tên của Tổ sư gia dễ nghe quá, không biết có phải là tên thật không. Tuy rất có khả năng là dùng tên giả, nhưng Cố Trường Sinh vẫn rất cao hứng.

Ủa, sao tên này nghe quen tai thế nhỉ.

Cố Trường Sinh nhẩm lại trong đầu hai lần, đột nhiên giật mình nhìn về phía Táo quân. Khương Thời Niên, Khương Thạch Niên, đây chính là tên húy* của Viêm Đế Thần Nông. Dù gì cậu cũng coi như là đệ tử Đạo giáo, đại đế Ngũ Cốc Thần Nông gọi là gì cậu vẫn biết.

Nhưng Tổ sư gia không phải Táo thần sao?

“Đây là tên của ta trước kia khi còn là phàm nhân. Tà Thần không biết cái này.” Nhiều người trùng tên nhau, dù Tà Thần có nghi ngờ thì cũng không nghĩ tới ngài. Táo quân thấy Cố Trường Sinh vẫn tỏ vẻ mù mờ, vì thế giải thích thêm hai câu: “Táo thần gọi là tô cát lợi, bác má, còn có tử quách, trước xuy, thậm chí Chúc Dung cùng lê linh tinh, đều là do nhân loại hiểu lầm. Sách vở ghi chép lại chỉ có “Hoài Nam Tử” là có vài điểm chính xác.”

Viêm Đế tạo lửa, chết vì bếp.

Cố Trường Sinh đào ra vài ký ức nằm một góc xó xỉnh trong não. “Hoài Nam Tử: giải thích qua loa về trời” đúng là có nhắc tới một câu. Chẳng qua cậu không chịu tin, tưởng là bịa đặt.

Nói đến hiểu lầm, nghĩ đến việc nhân loại có nhiều nhận thức sai lệch đối với nông hoàng, để tránh đệ tử nhỏ dùng ánh mắt đồng tình nhìn mình, Táo quân nói thêm một câu: “Ta không có thê tử, cũng không có con cái.” Cho nên sự tích Nữ Oa cũng không có thật.

Là một người luôn ý chú Tổ sư gia, Cố Trường Sinh lập tức hiểu: “Tinh Vệ lấp biển cũng chỉ là thần thoại do người xưa bịa đặt, mà không phải sự kiện có thật?” May quá may quá, nếu không con gái Tổ sư gia cũng quá thảm.

“Tất nhiên.” Táo quân gật đầu. Dù năm đó ngài chưa thành thần, nhưng làm sao có thể vô dụng như vậy, đến con gái mình cũng không thể bảo vệ.

Nói chuyện mất thời gian quá, thừa dịp trời còn sớm, phải chạy đi mua giường và đồ dùng sinh hoạt cho Tổ sư gia mới được. Nếu đi chậm sẽ không kịp mua gì mất.

Cố Trường Sinh lôi kéo Tổ sư gia ra cửa, ngoài tiểu khu có một người bán rong đang bày bán mấy sọt dương mai tươi. Dương mai vừa to vừa đỏ, nhìn rất là ngọt, Cố Trường Sinh không kìm được dừng bước chân.

Trước đây lúc chuẩn bị đồ ăn cho Tổ sư gia, đồ cúng chỉ đặt trước tượng thần, nói là mời Tổ sư gia ăn thì không đúng, chỉ là hấp thụ tinh hoa trong đó thôi. Nhưng hiện tại ngài là một con người, có thể thật sự ăn uống đúng nghĩa.

Tháng này là cuối mùa dương mai rồi, nếu bỏ qua lần này sẽ phải chờ đến sang năm mới được ăn. Cố Trường Sinh thuận theo mong muốn của mình, lấy bóp tiền ra.

- -----oOo------

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện