Biết Phương Thư Thành bị bỏ tù, tình nhân liền làm loạn lên. Tất cả chỉ vì một chữ tiền.
Cô ta định đánh bài tình cảm, muốn Phương Thư Thành lập di chúc, đem phần lớn tài sản để lại cho cô ta và con trai. Ai ngờ Phương Thư Thành bị ảo cảnh tra tấn đến phát sợ, lúc còn sống, hắn sợ Cao Lan Lan không hài lòng sẽ hành hạ hắn nặng hơn, khiến hắn chịu khổ nhiều hơn. Bởi vậy mặc kệ miệng lưỡi tình nhân ngon ngọt cỡ nào, bán thảm ra sao, nói rằng con trai còn nhỏ, tương lai không có ba phải làm sao bây giờ, Phương Thư Thành vẫn không hề giao động.
Cô ta năm lần bảy lượt đến thăm nom hắn, hắn cũng không thèm để tâm. Tuy rằng mỗi lần cô ta nói chuyện đều ôn tồn nhỏ nhẹ, nhưng nội dung thì chẳng khác gì ép trả nợ, Phương Thư Thành bị thúc giục đến phát phiền, cảm thấy bộ dạng dịu dàng săn sóc ngày xưa của tình nhân hơi bị giả tạo. Hắn không thể không hoài nghi mục đích ban đầu của cô ta đối với hắn có phải là vì tiền hay không?
Đặc biệt là về sau, ngày tử hình càng lúc càng gần, tình nhân cũng ngày càng nóng nảy, thái độ không còn tốt như trước kia nữa, càng khiến Phương Thư Thành hoài nghi. Một phần hắn cho rằng Cao Lan Lan đang ở ngay bên cạnh giám sát hắn, một phần do cảm thấy tình nhân không yêu hắn. Cuối cùng vào thời điểm viết di chúc, Phương Thư Thành chọn để lại phần lớn tài sản cho đứa con trai ngoài giá thú. Cấp thêm chút tiền phí nuôi nấng, còn lại một phân tiền cũng không cho tình nhân.
Biết được chuyện này, tình nhân không thể ngồi im được nữa, trực tiếp xin thăm tù, lao vào ngục giam đòi Phương Thư Thành cho cô ta một công đạo.
“Tôi vừa thành niên liền đi theo anh 5 năm, con trai cũng sinh cho anh, vậy mà anh đối xử với tôi như vậy ư?” Tình nhân kể lể: “Cái khác không nói, anh đền phí tổn thất thanh xuân cho tôi đi chứ? Phí sinh hoạt nửa đời về sau của tôi cũng không thể thiếu. Trước kia anh còn đồng ý mua nhà cho tôi, làm người không thể nói mà không giữ lời. Hiện tại giá cả cao như vậy, về sau sẽ tăng giá tiếp, hơn nữa tiền nuôi nấng con nhỏ chắc chắn không đủ dùng, anh cũng phải đưa thêm!”
Tình nhân lộ ra gương mặt thật khiến Phương Thư Thành cảm thấy chán ghét, không muốn nhìn cô ta. Người đàn bà này trước kia dịu dàng tốt đẹp biết bao nhiêu, hiện tại lại lộ ra bộ mặt khả ố*.
Tình nhân cực lực tranh thủ, tự mãn cho rằng kết quả cuối cùng sẽ như mong muốn. Ai ngờ lăn lộn nửa ngày lại là giỏ tre múc nước công dã tràng, thậm chí còn không có thêm phí nuôi nấng đứa trẻ.
“Cái gì?” Nghe anh rể nói, Phương Thư Thành không thể tin nổi: “Đứa trẻ kia không phải con tôi?”
Tiện nhân!
Cao tiên sinh cầm chứng cứ điều tra ném trước mặt Phương Thư Thành. Biết Cao gia có tiền, không rảnh đến mức giở trò bịp bợm về chuyện tình nhân, Phương Thư Thành nhìn giấy xét nghiệm trên bàn, tự dưng thấy trên đầu mọc sừng xanh lè, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Vừa lắm!
Ác giả ác báo!
Vốn là do Cao tiên sinh đang rảnh không có việc gì, thuận tay tra thông tin tình nhân kia một chút, muốn xem xem mấy năm nay Phương Thư Thành cho cô ta những gì. Không ngờ lại biết việc đối phương nuôi đàn ông. Tiếp tục điều tra sâu thêm, phát hiện ngay cả con trai cũng không phải của Phương Thư Thành. Cao tiên sinh tốn một đống thời gian tập hợp chứng cứ chính là vì thời khắc này, nhìn Phương Thư Thành nghẹn khuất phẫn nộ mà chẳng thể làm gì.
Thật sảng khoái!
Nhưng Phương Thư Thành nào chịu thua, hắn dùng hành động thực tế chứng minh mình vẫn có biện pháp. Hắn đặt bút sửa lại di chúc ngay lập tức, thu lại toàn bộ phí nuôi nấng.
Cho dù không thích đứa con trai Cao Lan Lan sinh, nhưng dù sao đó cũng là con hắn, tiền của hắn sao có thể cho người ngoài!
Cao tiên sinh thấy thế nhướng mày, đối với việc làm của Phương Thư Thành không cảm thấy có gì bất ngờ.
Anh ta không thiếu tiền, nhưng đồ thuộc về cháu trai anh ta không bao giờ bỏ qua, tuyệt đối không để bất cứ ai thò tay lấy một đồng một cắc nào.
Sau khi biết tin, tình nhân sụp đổ. Cô ta ham ăn lười làm, không có công việc, không có thu nhập, trước kia toàn dựa vào Phương Thư Thành nuôi dưỡng. Phương Thư Thành tuy không có năng lực gì, nhưng ở trong mắt người khác cũng tính là người thành công. Công việc nhàn hạ lương cao, người cũng không tệ, vẻ ngoài đàng hoàng, chính vì thế tình nhân mới tốn nhiều công sức thông đồng với hắn, mục đích vì kiếm phiếu cơm dài hạn. Về sau biết Phương Thư Thành dựa vào vợ để lên chức, cô ta cũng không từ bỏ. Của vợ hắn còn không phải là của hắn sao? Vậy mà kết quả hiện tại nói với cô ta rằng, tất cả những trù tính trước giờ đã hoá thành bọt biển, cô ta không thể chấp nhận được.
Nhưng dù không thể chấp nhận, tình nhân cũng chỉ có thể mang theo con trai bỏ đi, tìm nơi khác ở. Mấy năm nay cô ta chi tiêu nhiều, tuy Phương Thư Thành thường ra tay hào phóng, cô ta cũng không để dành được bao nhiêu. Không có Phương Thư Thành, tình nhân không thể thuê nhà được tiếp, buộc phải dọn đi nơi khác. Lúc đầu cô ta tính đi cùng bố đứa trẻ, ai ngờ gã biết cô ta không có tiền, sợ cô quay sang ăn vạ đòi mình phụ trách, lập tức bốc hơi không thấy bóng dáng.
Không còn cách nào khác, tình nhân chỉ có thể ra ngoài tìm công việc sống tạm, bị gánh nặng sinh hoạt đè ép đến mức phải hạ thấp bản thân. Không phải cô ta không nghĩ đến việc làm lại nghề cũ, nhưng lãng phí nhiều năm như vậy, lại còn mang theo con nhỏ, điều kiện không còn tốt như trước, ánh mắt lại cao. Cao không thành thấp không được, cũng không định trở thành người mà ai cũng có thể “làm”. Vấn đề không phải do đạo đức, cũng không phải không vượt qua được bóng ma trong lòng, chủ yếu là sợ nhiễm bệnh. Cuối cùng cô ta chỉ có thể chọn làm một công việc đàng hoàng, dựa vào chút thu nhập ít ỏi để sinh hoạt.
Sau khi Phương Thư Thành chết, Cao tiên sinh tranh thủ đến giành quyền nuôi cháu.
Trước mất mẹ sau mất bố, cực kỳ tàn nhẫn đối với một đứa trẻ. Cũng may đứa trẻ còn nhỏ, lại vô cùng sùng bái bác mình.
Trong thời gian này, bên ban ngành đặc thù kết thúc điều tra diễn đàn.
Thời điểm Tần Dực đi tra diễn đàn Nhà có vợ ác trên QQ thì đã chậm, diễn đàn đã bị giải tán hoặc thay đổi, không thể tìm thấy. Điều tra lâm vào bế tắc, mọi người trong ban ngành đặc thù chỉ có thể tạm thời để sang một bên. Vẫn còn người tiếp tục, nhưng đa số mọi người đã ngừng vụ này để xử lý những việc quan trọng hơn.
Từng ngày trôi qua, nhiệt độ không khí dần hạ xuống, thời tiết cuối thu bắt đầu chuyển sang mùa đông.
Ở Trung Quốc có bốn ngày quỷ lễ* lớn trong năm: Thượng tị, Thanh minh, Trung nguyên, Tế tổ. Ngoài ra còn có ngày đông chí có thể cúng bái tổ
tiên. Mắt thấy ngày Tế tổ sắp đến, không ít gia đình bắt đầu chuẩn bị đồ dùng. Ngày mùng một tháng mười còn được gọi là ngày đưa áo lạnh. Ý nghĩa như tên, là ngày đốt quần áo ấm cho tổ tiên.
Tuy trưởng bối trong nhà đã sớm đầu thai, nhưng Cố Trường Sinh vẫn cẩn thận chuẩn bị. Cho dù tổ tiên không dùng được, nhưng đốt tiền xuống dưới, sớm muộn gì cũng có tác dụng. Tiền này sau khi được đốt sẽ được để trong minh hành (ngân hàng âm phủ), chờ tương lai người Cố gia qua đời, nếu thiếu tiền có thể lấy ra dùng. Như vậy không cần nghĩ cách báo mộng cho con cháu, hoặc là chịu khổ, phải đợi đến lễ quỷ hàng năm chờ con cháu đốt xuống.
So với việc mỗi năm mỏi mắt trông mong con cháu đưa tiền định kỳ, còn không bằng gửi tiết kiệm ở ngân hàng Minh giới, có thể rút ra bất kỳ lúc nào tiện hơn đúng không?
Cái này cũng không khác lúc sống là mấy, giống như người già, tuy tiền sinh hoạt dựa vào con cái chu cấp, nhưng vẫn có tiền tiết kiệm riêng. Trong túi có tiền, khi nào cũng thấy tự tin, không cần xin xỏ người khác.
Nếu số tiền đó không bị người Cố gia tiêu hết, chờ thêm mấy chục năm nữa Cố Trường Sinh chết rồi, có thể tự mình lấy ra dùng, không sợ quá thời hạn. Vì thế trước lễ Tế tổ một tuần, mỗi ngày Khương Thời Niên đều thấy Cố Trường Sinh cẩn thận tự làm tiền vàng cho bản thân.
So với tiền vàng do máy móc làm ra, tiền vàng thủ công được dưới đó hoan nghênh nhiều hơn.
Vàng giấy được máy móc in ấn tuy có thể lưu thông và sử dụng, nhưng giá trị liên tục bị suy giảm, căn bản không được ưa chuộng. Giá trị hàng hóa ở nhân gian cao, ở dưới địa phủ còn cao hơn. Cố Trường Sinh không muốn sau này xuống đó không có đủ tiền tiêu, chỉ có thể mua đồ ăn ở mấy quán hàng rong dưới cầu Nại Hà.
Tờ giấy vàng kẹp giữa hai ngón tay thon dài của Cố Trường Sinh liên tục lay động như hoa như bướm, được cậu gấp vài lần đã biến thành thỏi vàng. Khương Thời Niên xem đầy hứng thú, bình thường ngài hay được nhận mấy thứ này, nhưng không dùng đến nên cũng không quan tâm lắm. Chỉ nhìn thoáng qua một lượt rồi thu lại. Bây giờ nhìn Cố Trường Sinh gấp vàng thỏi lại thấy có chút thú vị.
Khương Thời Niên tiện tay lấy một tờ giấy vàng làm theo. Cố Trường Sinh háo hức chừa chỗ cho Tổ sư gia, để ngài ngồi bên cạnh làm cùng mình.
Nghĩ đến việc trăm năm sau có thể sử dụng những thỏi vàng do Tổ sư gia làm cho mình, cậu liền cảm thấy vui vẻ. Động tác trên tay Cố Trường Sinh ngày càng nhanh. Cậu làm rất nhiều, đến lúc xuống đó thì tiêu xài vàng mình làm. Còn vàng Tổ sư gia chuẩn bị thì để trấn trạch, tương lai để lại cho quỷ.
Khương Thời Niên hỗ trợ một tay, cứ tưởng có thể giúp Cố Trường Sinh một ít. Nào biết ngài gia nhập lại khiến Cố Trường Sinh như được tiêm thuốc kích thích, càng làm càng hăng. Đến cả Bếp Lửa cũng không thèm qua, mỗi ngày rời giường đều tập trung gấp đống giấy vàng.
Trừ lúc ăn cơm ở ngoài, hai tay cậu đều không ngừng gấp giấy. Cũng may lễ Tế tổ đã đến rồi, trước một ngày về quê, cuối cùng Cố Trường Sinh cũng chịu nghỉ tay.
Tháng mười Âm lịch là thời điểm thu hoạch ngũ cốc lương thực. Tương truyền năm đó, lúc Chu Nguyên Chương xưng đế, đã từng dùng lương thực vừa mới thu hoạch làm canh đậu đỏ, ban thưởng cho triều thần chống lạnh. Cho nên ở thành phố A có một tập tục, người địa phương cho rằng ăn canh đậu đỏ nóng hôi hổi có thể chịu được rét lạnh. Vì thế, mỗi năm đến lễ Tế tổ, lúc chuẩn bị đồ cúng nhất định phải có canh đậu đỏ.
Canh đậu đỏ do đích thân ba Cố làm từ sáng sớm. Chuẩn bị xong đồ cúng tế bái tổ tiên, vốn Cố Trường Sinh tính cùng Tổ sư gia về nội thành, ai ngờ vừa mới đóng gói các món ăn hương vị nhà quê mà ba Cố làm cho cậu, còn chưa kịp di chuyển, trong thôn liền có người đến cửa.
“Cố đại sư có ở nhà không?”
Nông thôn không giống như thành phố, việc thăm hỏi không quá chú trọng. Chỉ cần trong nhà có người, cửa sẽ được mở sẵn, tỏ vẻ có người ở nhà, đồng thời cũng có ý tứ hoan nghênh người khác tới làm khách, không cần phải gõ cửa. Một người đàn ông trung niên cao to lớn giọng hỏi, đồng thời sải bước vào nhà.
Không thấy ba Cố, người đàn ông trung niên có chút thất vọng. Nhưng thấy Cố Trường Sinh bước ra, ánh mắt hắn lập tức sáng lên: “Cậu Cố!”
Cố đại sư không có nhà, thì tiểu Cố đại sư cũng được. Người trong thôn có ai không biết, con Cố đại sư đã sớm xuất sư. Thậm chí bản lĩnh của cậu còn có chút trò giỏi hơn thầy.
Khả ố: xấu xa, thô lỗ đến mức thấy ghê tởm
Qủy lễ (lễ của quỷ):
Ngày mùng ba tháng ba: Vùng Giang Hoài và Giang Nam coi ngày mùng ba tháng ba nông lịch hàng năm là quỷ lễ, nên cứ chập tối là thường đốt pháo trong sân nhà để làm lũ quỷ đi qua phải sợ mà không vào.
Tiết Thanh Minh: là mùa đi tảo mộ.
Ngày mười bốn/ mười lăm tháng bảy: tương truyền đây là ngày Diêm Vương mở rộng quỷ môn cho chúng quỷ được một ngày lên nhân gian tùy ý làm bừa, cho nên con người gọi đây là “tháng quỷ”, không mua nhà cất nhà cũng không dựng vợ gả chồng. Vào ngày này dân gian thường đốt vàng mã cho người chết. Đây là một ngày lễ quan trọng, vì nó vừa là quỷ lễ của dân gian, vừa là lễ Trung Nguyên của Đạo giáo, vừa là lễ Vu Lan của Phật giáo.
Ngày mùng một tháng mười: tục gọi là ngày “tế tổ”, dùng để kính nhớ tổ tiên. Ngày này bắt đầu chuyển lạnh, nên ngoài vàng mã, hương đèn, người còn sống còn đốt cho người cõi âm rất nhiều quần áo ấm.
– Quỷ thoại liên thiên –
Tuy nhiên có tiền có thể sai cả ma quỷ, tiền có thể mua được phần lớn đồ vật trên thế giới này. Tập tục Tế tổ phát triển đến tận bây giờ, không ít gia đình sợ đốt thẳng quần áo không đúng ý tổ tiên, vì thế lễ Tế tổ đều trực tiếp đốt tiền giấy. Là để tổ tiên muốn mua gì thì có thể tự cầm tiền đi mua.