“Bị gạt?”
“Ừ.” Đào Tinh gật đầu, “Hình như mình bị gạt rồi.”
Đào Tinh thấy mình đột nhiên bị mất động lực sống, thật ra nếu cậu sống lâu hơn một chút, tiếp xúc với nhiều người hơn một chút, khi đó cậu sẽ biết cảm xúc bi quan nhất thời này ai cũng từng trải qua vào tuổi thiếu niên. Cho nên, với tình trạng của cậu lúc này chỉ có hai hướng giải quyết, một là đợi trúng số, hai là đi nhảy lầu.
Nói cách khác là vấn đề của cậu bây giờ không có cách giải quyết nào khác ngoài cách để mai tính.
Thế là Đào Tinh bị Tiểu Trương lôi đi, đến lúc ngồi trên taxi cậu vẫn lăn qua lộn lại nói xàm: “Mình không muốn làm người, mình muốn nhảy lầu, mình thật sự không muốn làm người nữa mà…”
Tiểu Trương không hiểu sao con người này lúc nào cũng có thể ồn ào đến vậy, đến mức đang buồn cũng không chịu ngồi yên mà buồn, mắc gì buồn cũng phải làm ồn người khác mới chịu?
Hắn đành phải dời sự chú ý của Đào Tinh, cầm điện thoại đưa đến trước mặt cậu: “Xem đi, cậu bị người ta chụp lén cũng không biết.”
Đào Tinh cầm điện thoại xem: “Á!!!”
“Gì đó?” Tiểu Trương bị làm giật mình.
“Mình đẹp trai dữ vậy á!” Đào Tinh nhìn chăm chú nhìn hình ảnh trên màn hình: “Cậu nhìn này.”
Tiểu Trương liếc cậu bằng nửa con mắt: “Phắn đi.”
Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi, coi như Đào Tinh không còn tồn tại. Đào Tinh xem hình đã đời mới trả điện thoại lại.
Tiểu Trương nghĩ Đào Tinh đọc được bình luận sẽ tự luyến một lúc lâu, không ngờ lúc này cậu lại nghiêm túc: “Sao cậu lại nói mình bị tâm thần?”
Tiểu Trương mở mắt ra, “Sao cậu tự ý vào Weibo của mình?”
“Mình đang hỏi cậu đấy, sao cậu nói mình bị tâm thần!”
“Cậu không tự ý vào Weibo của mình sao lại đọc được?”
“Mình không vào cũng biết là cậu nói!”
“Cậu không vào sao biết là mình nói?”
Đào Tinh cứng họng, nín cả buổi, “Mình không có bị tâm thần.”
Tiểu Trương tiện tay xóa trạng thái trên Weibo, “Mình biết, cậu rất bình thường.”
Lúc taxi ngừng lại, cả hai cùng xuống xe, Đào Tinh vừa ngẩng đầu lên nhìn thì giật thót: “Cậu dẫn mình đến đây làm gì?”
“Thì đi “chơi” đó.” Tiểu Trương dẫn cậu vào trong, “Không phải cậu muốn làm