Đào Tinh cảm thấy mình toang thật rồi.
Giáo viên trong lớp đang giảng về triết học mà hồn của Đào Tinh đã bay đến tận đâu. Trong đầu cứ tua đi tua lại nụ cười xấu xa của Tiểu Trương, chỉ lặp đi lặp lại mỗi một hình ảnh đó.
Cậu siết chặt bút trong tay, bây giờ cậu rất muốn hét lên, vừa hét vừa miễn cưỡng thừa nhận cảm giác lúc đó thoải mái lắm.
Bây giờ Tiểu Trương đã chọc thủng lớp màng bảo vệ của Đào Tinh, dù Đào Tinh có từ chối thế nào hắn cũng không lo lắng, lúc rảnh rỗi sẽ mặt dày gửi tin nhắn cho Đào Tinh, mỗi ngày đều đến phòng ký túc xá tìm cậu. Bạn cùng phòng của hai bên ngày nào cũng gặp mặt nhau như đại diện cho nhà trai nhà gái, lúc mở phòng chơi game còn đặt tên là “người nhà yêu thương nhau.”
Đào Tinh không ngại yêu con người, nhưng vấn đề ở chỗ cậu chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ yêu con người. Nhưng mà làm vậy là lừa dối đó! Lỡ như có một ngày Tiểu Trương biết người đầu ấp tay gối với mình không phải là con người thì phải làm sao? Ai đó làm ơn cho cậu biết lúc đó phải làm sao mới tốt đây!
Đào Tinh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói thật luôn.
Cậu mượn được từ bạn cùng phòng một tờ giấy dúm dó, nghiêm túc viết:
Chào cậu, Tiểu Trương.
Có một việc này mình nhất định phải cho cậu biết, đó là mình không phải con người. Mình là yêu quái. Vì vậy mình không thể làm người yêu của cậu được.
Đào Tinh.
Đào Tinh viết xong, gấp tờ giấy lại cẩn thận, đến khi hết tiết lập tức về ký túc xá đặt nó lên bàn của Tiểu Trương.
Sau đó cậu nhận được câu trả lời của Tiểu Trương: Cậu học thói ảo tưởng từ ai đấy, dạo này đọc tiểu thuyết huyền huyễn nhiều lắm đúng không? Đừng có đọc tầm bậy nữa, ngoài đời này không có nam chính ngôn tình nào nói câu “em là tiểu yêu tinh của anh” đâu, biết chưa? Đương nhiên nếu cậu thật sự muốn nghe thì mình cũng có thể nói với cậu.
Đào Tinh đọc không hiểu, cậu buồn bã xé tờ giấy, hỏi bạn cùng phòng: “Tiểu Trương dính lấy mình miết, giờ phải làm sao đây?”
Bạn cùng phòng A: “Sao thế bạn ơi? Hai người cậu yêu nhau, cậu nói xem nó không dính cậu thì dính ai?”
Bạn cùng phòng B: “Hai cậu cãi nhau hả? Bình thường mấy đứa yêu nhau mà cãi nhau phải làm ầm ĩ lắm mới chia tay, hai cậu vẫn chưa tới mức đó mà đúng không. Bây giờ chỉ đang chiến tranh lạnh thôi, đừng lo lắng quá.”
Bạn cùng phòng C: “Như này