Đào Tinh sững sờ nhìn cánh cửa khép chặt, cậu do dự mãi mới xuống giường, vặn tay nắm cửa rồi thò đầu ra nhìn.
Không có ai.
Lúc đầu cậu còn thấy khó hiểu, cảm thấy Tiểu Trương đi thì cũng đi rồi, nhưng sao một câu cũng không chịu nói, ít ra cậu ta phải hô to một tiếng “Yêu quái” như trên tivi chứ. Lúc sau cậu mới ngộ ra, chắc là Tiểu Trương bị mình dọa cho chết khiếp rồi.
Cậu hơi hối hận vì chọn cách làm thẳng thắn như vậy.
Nghĩ ngợi một hồi, Đào Tinh quyết định gửi tin nhắn cho Tiểu Trương: “Mình làm cậu sợ phải không? Mình xin lỗi.”
Chợt nghe tiếng chuông thông báo dưới gối nằm, thì ra Tiểu Trương đi gấp quá, không mang điện thoại theo.
Đào Tinh không biết phải làm gì, cậu nằm trên giường một hồi rồi dậy mặc áo khoác, chuẩn bị về trường học.
Cậu lấy ví tắt đèn ra về. Đám bạn cùng phòng đang chơi game, thấy Đào Tinh về còn ghẹo cậu sao không đi qua đêm. Đào Tinh không trả lời mà lên giường nằm.
Mãi đến khuya vẫn không ngủ được, cậu trở mình, bạn giường bên đập đập gối đầu ý bảo cậu ngủ đi. Đào Tinh ngồi dậy, nhỏ giọng nói: “Mình ngủ không được.”
“Có chuyện gì?” Bạn cùng phòng vẫn còn ngái ngủ, “Cậu uống cà phê hả?”
“Mình đau ở đây.” Đào Tinh chỉ vào ngực mình, nói: “Đau, ngủ không được.”
Bạn cùng