Đào Tinh nói: “Bạn Trương ơi mình lạnh quá à.”
Tiểu Trương nghe vào lại nghĩ: Chết mẹ tiểu thụ lẳng lơ bắt đầu quyến rũ mình rồi.
Thế là hắn rụt rè hỏi: “Lạnh à? Vậy cậu về ký túc xá nhé, bao giờ họp nữa lại đến chỗ này. Mình đi trước đây, bái bai!”
Nói rồi hắn đi luôn.
Quá lạnh, vô cùng lạnh.
Tiểu Trương cứ ngỡ Đào Tinh sẽ đuổi theo mình, nào ngờ hắn đi một quãng sắp ra khỏi rừng mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, nhìn lại thì Đào Tinh đã biến mất.
Tiểu Trương thầm thấy lạ, chẳng lẽ thằng nhóc đấy chạy rồi ư?
Hắn do dự hai giây rồi trở lại chỗ cũ, phát hiện Đào Tinh đang cắm đầu xuống đất.
Tư thế lúc này của Đào Tinh vô cùng quái dị, cả người như một bãi nước nằm ngửa mặt lên trời. Điều khiến Tiểu Trương hãi hơn cả là cậu vẫn chưa hoàn toàn mất ý thức mà đang cật lực cắm đầu xuống đất.
Khung cảnh này đúng là… đúng là kinh dị bỏ mẹ đi được.
Tiểu Trương chửi thề một tiếng rồi chạy tới bứng Đào Tinh lên, đỡ cậu dậy với tâm trạng cực kỳ miễn cưỡng, sau ba giây im lặng mới hỏi: “Cậu uống nhầm thuốc phải không?”
Đào Tinh run lẩy bẩy: “Mình sắp hiện nguyên hình rồi.”
Tiểu Trương lại chửi thề lần hai, mẹ ơi thằng này nó cắn thuốc thật đó!
Hắn nhanh chóng cõng Đào Tinh về ký túc xá, khéo sao lúc này bạn cùng phòng của hắn đều có mặt, vừa thấy hai người như vậy lập tức túm tụm lại, nháy mắt lia lịa với nhau.
Tiểu Trương nói: “Xê ra nhường cho con cái chỗ coi mấy ba.”
Bạn cùng phòng A: “Con làm vậy mà coi được hả Tiểu Trương, cái phòng này là của chung, dù con có sốt ruột