Đào Tinh vẫn còn lớ ngớ không biết phải đáp lại Tiểu Trương thế nào. Tiểu Trương cũng không giữ lâu, sau khi bình tĩnh lại thì tách ra.
Chỉ bàn tay vẫn nắm chặt tay của Đào Tinh.
Đào Tinh nhìn hắn, Tiểu Trương né tránh ánh mắt của cậu. Đào Tinh không biết như vậy là có đồng ý hay không, chịu hay không chịu thì nói một lời đi chứ! Sao tôi đi thì cậu đuổi theo, đuổi tới rồi lại không nói lời nào, cuối cùng cậu có phải là là người hay không?
Mặt Đào Tinh buồn thiu, cậu nói: “Chắc cậu sợ mình lắm.”
Tiểu Trương còn chưa hoàn hồn, hắn vẫn đang hoài nghi cảnh mình thấy tối hôm qua có phải là thật hay không, nhưng lý trí cho hắn biết hắn không bị ảo giác, mà Đào Tinh thật sự không phải là người.
Không là người thì là gì? Yêu quái?
Hắn thử sờ mặt Đào Tinh, chỉ có cảm giác ươn ướt, da mặt rất mềm, rõ ràng là hình dạng của con người, nhưng tại sao lại không phải là người?
Đào Tinh rất muốn dọa hắn lần nữa, mà ngẫm lại thấy cũng đủ rồi, dù sao hắn cũng chưa làm gì sai nên cứ để hắn sờ, qua một lúc lâu mới nói: “Cậu sờ xong chưa? Mình phải đi rồi.”
Tiểu Trương thốt lên: “Đừng đi.”
Hai người mặt đối mặt một hồi, Tiểu Trương chịu thua. Cái lưng vốn ưỡn thẳng của hắn lúc này lại lung lay dựa hẳn vào người Đào Tinh, chôn mặt vào hõm vai cậu, nói: “Đừng đi.”
“Ồ…” Đào Tinh nói một cách chậm rãi: “Vậy ý của cậu là…”
Tiểu Trương không trả lời mà kéo tay cậu xuống lầu một, đi ngang mặt người khác cũng không buông tay. Lúc cả hai ăn xong một bát mì hoành thánh thì có một người bạn của Tiểu Trương đi ngang chào hỏi với hắn, Tiểu Trương không ngần ngại giới thiệu Đào Tinh cho người kia: “Bạn trai của mình.”
Đào Tinh đầu đầy chấm hỏi, người kia cũng chấm hỏi đầy đầu, Tiểu Trương thở dài một hơi như trút được tảng đá trong lòng.
…
Tiểu Trương phải chấn chỉnh tâm lý mất mấy tháng.
Hắn thường nằm mơ thấy một con yêu quái muốn ăn thịt mình, mỗi lần mơ thấy giấc mơ như vậy hắn đều tự an ủi bản thân rằng trong mơ là giả, Đào Tinh