Hạ Phong vừa nghe Hạ Tuy nói lá bùa đó là chủ nhân duyên, còn là loại nhân duyên trời định chỉ có một người kia, nhất thời câm nín, quay đầu yên lặng nhìn cô gái đang ngồi trên ghế ngoài hành lang vừa gọi điện thoại vừa lau nước mắt nước mũi.
Nghĩ đến nhân duyên trời định của mình chính là người này, may mà Hạ Phong là người trưởng thành chính chắn, lúc này cũng không khỏi muốn chậc lưỡi một tiếng, dùng một âm tiết không rõ ràng như vậy để diễn tả tâm trạng phức tạp hiện tại của mình.
Tuy rằng như thế, nhưng Hạ Phong vẫn biết ơn tấm lòng của em trai lần này, nói thế nào cũng là quan tâm chuyện chung thân đại sự của hắn, Hạ Phong tâm trạng không tệ lặng lẽ nâng cao địa vị của mình trong cảm nhận của em trai lên một chút.
Hạ Tuy hỏi thăm tình hình một chút, xác định ngoại trừ việc xe bị đâm hỏng, người cũng không xảy ra chuyện gì, lúc này mới thoáng an tâm một chút, nếu cả hai người đều bị thương, vậy thì Hạ Tuy thật sự sẽ áy náy không thôi.
Nói đến cũng kỳ quái, xảy ra va chạm mạnh như vậy, Hạ Phong và tài xế nữ kia đều không có việc gì, đến cả trầy da cũng không có.
Bên này Hạ Phong cúp điện thoại quay đầu nhìn tài xế nữ tâm trạng phức tạp thế nào tạm thời không cần bàn tới, buổi tối lúc Hạ Tuy nhận được điện thoại của Hạ Phong, nói là chuẩn bị chính thức theo đuổi tiểu thư Sầm Uyên.
Tiểu thư Sầm Uyên chính là nữ tài xế hôm nay bị Hạ Phong đụng trúng, trong nhà mở siêu thị, mặc dù ở Hải thành cũng có chuỗi kinh doanh mười siêu thị, nhưng so với Hạ thị vẫn không đáng nhắc tới.
"À, anh thật sự nảy sinh tình cảm với vị Sầm tiểu thư này sao?"
Hạ Tuy rất ngạc nhiên, nhịn không được bà tám một chút.
Hạ Phong nghiêm túc nói, "Sáng hôm nay chú đã nói, cho rằng tình yêu chính là nhìn thấy một người, muốn cùng cô ấy xây dựng gia đình, anh đối với Sầm tiểu thư chính là loại suy nghĩ này.
"
Đây là sau khi nhìn thấy phương thức chung đụng của đối phương với cha mẹ và anh trai trong nhà.
Hạ Tuy: "! "
Được rồi, phán đoán này vừa đơn giản mà lại rất thô bạo, Hạ Tuy có chút cảm giác không rõ nguyên do, cứ cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Đáng tiếc đối với chuyện tình cảm, từ xưa đến nay vẫn là một vấn đề khó hiểu, Hạ Tuy rất nghiêm túc tìm tòi trong nhưng sách cổ các kiểu vẫn không tìm được đáp án cụ thế, ngược lại khiến cho nghi vấn của mình ngày càng nhiều.
May mà Giang Húc cũng không có thúc giục Hạ Tuy suy nghĩ nhanh lên, cho nên Hạ Tuy chuẩn bị khi nào rảnh sẽ vào thư viện thành phố mượn một ít sách, mặc kệ là xưa hay nay, trong nước hay ngoài nước, có lẽ trong quyển sách nào đó sẽ có chứa đáp án cho vấn đề này.
Ngày hôm sau là sinh nhật của Hạ Tuy, qua hôm nay, Hạ Tuy hai mươi bảy tuổi, Hạ Phong và Giang Húc đều đến đây, đội trưởng Dương và Tiểu Uông cũng mang theo người nhà.
Lý Hải Sinh là học sinh nhảy lớp, vốn dĩ hôm nay chính thức khai giảng là có thể đi học, có điều Lý Hải Sinh cho rằng hôm nay là sinh nhật của sư phụ, bản thân cậu lén đi tìm chú Uông nói vài câu, vì thế có thể dời qua ngày mai mùng hai tháng chín.
Ngày đầu tiên khai giảng cũng không có bài học gì quan trọng, học trễ một ngày cũng không sao.
Lý Hải Sinh sau khi trở về trường trực tiếp lên cấp ba, thủ tục nhập học các thứ đều do Tiểu Uông tìm người, đều là những nhân vật quan trọng trong bộ giáo dục, sử dụng quan hệ vô cùng quang minh chính đại.
Dù sao Lý Hải Sinh ngoại trừ là một thiếu niên mười lăm tuổi, còn có thân phận là đệ tử duy nhất của Hạ trưởng phòng ở Văn phòng hỗ trợ xã hội và nhân văn, đã đi theo Hạ trưởng phòng học nghề được một thời gian, dùng thân phận này cũng đủ để ăn nói với các ông lớn rồi, sau đó sẽ cố ý lưu lại hồ sơ, làm đối tượng chú ý đặc biệt.
Ngoại trừ Hạ Phong, Giang Húc và Giang lão gia cũng đến, còn có đám người Tề Huy, Quý Đàm, Tiểu Vương, Tiểu Lệ đã lâu không gặp đều nhao nhao đến dự sinh nhật của Hạ Tuy, đây là lần đầu tiên Hạ Tuy ăn sinh nhật với nhiều người như vậy.
Trước khi bị sét đánh còn chưa tính, lúc còn bé mỗi lần sinh nhật thậm chí sư phụ lão ngoan đồng kia còn ăn vụng gà nướng mua cho hắn, sau khi lớn lên sự phụ Vũ hóa, trong quan bị hắn ảnh hưởng nên nghèo rớt mồng tơi, sinh nhật đến một bát mì trường thọ cũng vô cùng hiếm thấy, sau này Hạ Tuy cũng không quan tâm nữa.
Còn chuyện sau khi đầu thai chuyển thế càng không cần nhắc đến, người của Hạ gia hận không thể để người bên ngoài không biết sự tồn tại của Hạ nhị thiếu gia, làm sao có thể tổ chức tiệc sinh nhật gì chứ, trong nhà cũng chỉ có Hạ Phong trước khi cha mẹ qua đời cho tặng quà cho hắn, sau đó thì cũng không còn nữa.
Hôm nay tới nhiều người, già Lý rất vui vẻ hét to sai bảo hai gã “Phụ bếp” Chu Khải và Ô huynh, hai con quỷ kia chỉ cần đứng ở một bên vừa lén ăn vụng vừa xem phim truyền hình, già Lý cần gì hô to một tiếng thì sẽ có khay thức ăn hoặc lọ gia vị tự động bay đến, không cần ai ra tay, già Lý quay đầu vươn tay ra là có thể lấy được, rất tiện lợi.
Đương nhiên, cũng chính vì như thế, bà xã của đội trưởng Dương và bà xã của Tiểu Uông lễ phép đề nghị vào bếp giúp đỡ lại bị từ chối thẳng thừng.
Lý Hải Sinh vội trong vội ngoài xếp ghế ra sân để mọi người tạm thời ngồi nghỉ nói chuyện phiếm, lại rót trà bưng nước, vô cùng chu đáo.
Hạ Tuy làm "Thọ tinh", ôm Hạ Dạ, dưới chân có Tiểu Hắc, ngồi trên chiếc ghế mây chuyên dụng dưới gốc cây hoa quế, cùng mọi người tùy ý trò chuyện, Hạ Phong đến từ sớm, lúc này đang ngồi bên cạnh Hạ Tuy.
Có đôi khi không thể bắt kịp đề tài của Hạ Tuy, Giang Húc và đội trưởng Dương, cũng không nôn nóng, kiên nhẫn ngồi một bên lắng nghe, đối với đứa em trai Hạ Tuy này lại càng hiểu biết thêm không ít.
Giang lão gia thỉnh thoảng sẽ thuận miệng tán gẫu vài câu với Hạ Phong về chuyện làm ăn, Hạ Phong cũng không coi là bị lạnh nhạt.
"Hạ Tuy ở Văn phòng hỗ trợ xã hội và nhân văn? Có bưu kiện của ngài!"
Anh shipper đứng ngoài cửa lớn gọi vọng vào, bởi vì hôm nay có khách, nên cửa văn phòng cũng mở rộng.
Hạ Tuy vừa mới ngồi dậy, Lý Hải Sinh liền lên tiếng chạy tới, giúp Hạ Tuy ký nhận.
"Sư phụ, là ở đảo Tạp bên kia, hẳn là của bà cốt Cung.
"
Ngược lại không nghĩ tới bà cốt Cung lại biết được hôm nay là sinh nhật của sư phụ? Thùng nặng trình trịch, không nghĩ cũng biết bên trong chắc chắn đựng rất nhiều đồ.
Hạ Tuy cũng nhớ tới Tiểu Hải thần, không biết con trai ngọc nhỏ trước lúc bọn họ rời đi còn trốn trong nội đang của ốc quái bây giờ có lớn lên chút nào không.
Nói đến lớn lên, Hạ Tuy lại âm thầm dùng bàn tay ước lượng một chút Hạ Dạ đang giả làm em bé ngoan ngoãn ngồi trong lòng của hắn, từ khi quyết tâm tu luyện Quỷ đạo, Hạ Dạ có vẻ lớn lên nhanh hơn, cũng không biết đây là logic gì nữa.
Hạ Tuy đang nghĩ chờ qua một thời gian nữa sẽ nhờ Tiểu Hắc hỏi thăm Sổ sinh tử một chút, đối với Quỷ đạo, Hạ Tuy cũng không hiểu biết gì mấy.
Bữa cơm trưa rất náo nhiệt, trực tiếp bày hai bàn ngoài sân, sau bữa trưa mọi người đều giải tán, ai làm việc thì đi làm, ai bận học thì về học.
Vốn dĩ hẳn là ăn cơm tối, có điều này mai mọi người đều phải đi làm đi học các kiểu, buổi tối về nhà quá muộn cũng không tốt lắm, cho nên dời thành ăn cơm trưa, dù sao trong ở Văn phòng hỗ trợ xã hội, cho dù mặt trời buổi trưa nắng chang chang cũng sẽ không cảm thấy nóng.
Hạ Phong và Giang Húc cũng không ở lại lâu, trong công ty còn có một đống việc đang chờ bọn họ, không có nhiều thời gian nhàn rỗi.
Tất cả mọi người đi rồi, Hạ Tuy bắt đầu ngồi trong phòng làm việc mở quà, Chu Khải với Ô huynh ngồi xổm bên cạnh ngập tràn hâm mộ, nói thầm không biết bọn họ là quỷ có thể làm tiệc sinh nhật hay không?
Mà thôi, dù bọn họ có làm cũng vô dụng, có thể tới làm khách chắc chắn chỉ có một ít cô hồn dã quỷ, cả bọn còn nghèo rớt mồng tơi, có đến cũng không tặng nổi quà, trái lại còn khiến bọn họ tốn tiền đãi cơm.
Nghĩ như thế, hai con quỷ nhìn nhau nhất trí, quyết định gạt bỏ suy nghĩ này, tiếp tục nghiêm túc vây xem.
Nhìn món quà là biết mọi người đã lựa chọn rất cẩn thận, đa phần là Hạ Tuy có thể sử dụng được, Giang Húc tặng một chiếc vỏ kiếm, cũng không biết tìm được vật liệu ở đâu để làm.
Hạ Tuy sau khi nhìn thấy vui mừng lên lầu lấy Thanh Tuyền kiếm tra vào thử, kích thước vừa vặn không nói, cũng không hề bị kiếm khí của Thanh Tuyền kiếm phá vỡ, thật sự ứng với câu “Bảo kiếm vào vỏ giấu đi mũi nhọn”.
Quà của Hạ Phong lại là một xâu chìa khóa, trên chìa khóa có treo một tờ giấy, bên trên có viết địa chỉ.
Xâu chìa khóa này để trong một cái hộp nhỏ, thoạt nhìn là món quà nhỏ nhất trong đây, không nghĩ tới giá trị lại cao như vậy, đây chính là một căn biệt thự, cách Văn phòng rất gần, ngay tại phía đông cuối đường Ngô Đồng.
Có thể thấy Hạ Phong vẫn rất tội nghiệp em trai mình phải ở một nơi “vừa cũ vừa chật” như Văn phòng hỗ trợ xã hội, vừa là nơi làm việc vừa là nơi để ở.
Nếu không phải Hạ Phong không tìm được cơ quan cụ thể để nộp lên, kỳ thật Hạ Phong càng muốn tặng em trai một căn biệt thự xa hoa, dọn qua đó ở rộng rãi thoải mái hơn.
Những việc này Hạ Tuy đương nhiên không biết, nhìn chìa khóa sửng sốt một hồi, sau đó bật cười lắc đầu, tạm thời đặt qua một bên.
Những món quà khác không cần phải nói nhiều, cuối cùng mọi người đều rất chờ mong đó chính là bưu kiện gửi từ đảo đánh cá.
Mở hộp ra, bên trong tràn đầy hương vị biển ập vào mặt, sau đó Chu Khải, già Lý và Lý Hải Sinh hai người một quỷ đang vây xem liền trợn tròn mắt, lúc trước bọn họ chưa được xem qua đồ ăn vặt mà bà Cung đưa cho Tiểu Hắc, đương nhiên là bị giật mình, bởi vì trong kiện hàng tất cả đều là ngọc trai.
Ngọc trai cũng không tính là món gì quý hiếm, nhưng quý hiếm ở đây chính là những viên ngọc trai này viên nào cũng to tròn sáng bóng, còn có một số viên kích thước lớn bằng bàn tay phụ nữ vậy.
Màu trắng, vàng, bạc, hồng, đen, lam, xám các kiểu, mỗi màu đều được bỏ riêng trong từng túi ni-long, xếp chồng lên nhau đặt trong thùng.
Bên trong thùng còn có một phong thơ, Hạ Tuy không xem những thứ kia, tùy ý bọn Chu Khải mang đồ ra, bản thân thì mở thư ra đọc.
Thư là của bà cốt Cung viết dùm ai đó? Chính là Tiểu Hải thần.
Thì ra sau khi Tiểu Hải thần tiêu hết sạch nội đan của ốc quái của Hạ Tuy cho nó thì đã ngủ say một thời gian, sau khi tỉnh lại đã có thể dùng giọng nói non nớt giao lưu với bà cốt Cung.
Tiểu Hải thần được bà cốt Cung nhân lúc trời tối thả trở về biển, bản thân Tiểu Hải thần tự sinh ra sóng âm huyền diệu, dưới biển cũng trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều, những ngư dân nuôi trồng hải sản ở các đảo nhỏ lân cận đảo Tạp phát hiện ra những con quái biển mạo hiểm bơi tới ăn trộm hải sản họ nuôi cũng không xuất hiện nữa.
Đương nhiên, người bình thường sẽ không có khả năng nghĩ đến Hải thần gì cả, chỉ có bà cốt Cung mới biết được.
Tiểu Hải thần biết Hạ Tuy sắp đến sinh nhật, vì thế nhờ bà cốt Cung giúp đỡ tặng quà, cảm ta Hạ Tuy lúc trước giúp nó trừ bỏ “Ánh sáng Hải thần” và “Cái Bóng” đã có thần trí.
Mặt khác cũng cảm tạ Hạ Tuy đã khẳng khái tặng nó nội đan của ốc quái, giúp nó tu luyện được thần quang của chính mình, để nó có thể trở về biển mà không e ngại bản thân không có thực lực tự bảo vệ mình.
Bà cốt Cung đối với Tiểu Hải thần chính là một vị thần tôn kính nhất, một lòng sùng bái, sau khi giúp Tiểu Hải thần viết xong những lời kia, còn mặt dày hỏi ý kiến Hạ Tuy có thứ gì co thể giúp Tiểu Hải thần có thể tu hành nhanh hơn hay không.
Nếu như phải dùng tới vật phẩm quý giá tốn kém gì đó, bà cốt Cung cũng bằng lòng bỏ ra của riêng để báo đáp một vài.
Tiểu Hải thần hẳn là cũng lấy "Khí" tu hành, Hạ Tuy rất cảm kích tấm lòng đơn thuần tri ân báo đáp của Tiểu Hải thần, lúc này về phòng làm việc suy nghĩ nửa này, cuối cùng quyết định dùng ngọc tốt nhất khắc một bộ trận pháp tụ khí