Sự việc liên quan đến cái mạng nhỏ của mình, cho dù nam nữ chính trong đoàn làm phim có nổi tiếng đến đâu thì cũng bằng tốc độ nhanh nhất chạy qua, Hạ Tuy và đạo diễn Mao, Tề Huy đã ở bên kia chờ, Hạ Đông và Tiểu Uông phụ trách đối chiếu danh sách.
Mặt khác Hạ Đông cũng đã báo cáo với bên Tổng cục, dù sao đoàn làm phim của đạo diễn Mão đã xảy ra án mạng, sư phụ quay phim được kết luận là tử vong ngoài ý muốn, còn dây cáp bị đứt và nhà trúc bị sập do đường cắt quá sắt nên kết luận là hành vi con người gây ra, cho nên tại nơi đó đã bắt đầu lập án điều tra.
Văn phòng hiện giờ bởi vì đạo diễn Mão và Tề Huy nhờ vả vấn đề cá nhân, cho nên phải báo cáo với Tổng cục, miễn cho xảy ra xung đột gì trong quá trình làm việc.
Căn biệt thự của Hạ Phong tặng rất rộng rãi, để mọi người tập hợp ở sân cỏ phía sau, trong biệt thự vẫn luôn có người dọn dẹp định kì, cho nên mặc dù lần đầu tiên Hạ Tuy đến đây nhưng trong ngoài đều rất sạch sẽ gọn gàng.
Vì có nhiều người đến nên cũng không thể câu nệ quá nhiều, Tiểu Uông gọi điện thoại tìm người dùng xe hàng tạm thời giao tới một lô ghế nhựa, sau khi đối chiếu danh sách của đoàn làm phim thì để đối phương tự động tìm vị trí ngồi xuống.
Cách cư xử không có phân biệt này làm những người trong đoàn phim có chút không quen, một vài minh tinh tự cao tự đại tính tình không tốt lại không muốn ngồi.
May mắn vài vị phó đạo diễn đã sớm chạy tới, vừa vặn lúc này giúp đỡ phối hợp trấn an, cuối cùng cũng xếp chỗ được cho mọi người.
Hạ Tuy yên lặng đứng bên cạnh, một tay đút vào túi quần đi qua đi lại, đôi mắt cẩn thận quan sát từng người một, đạo diễn Mao và nhà làm phim mập mạp một trái một phải đi theo bên người Hạ Tuy.
Những người trong đoàn phim tuy rằng bị Hạ Tuy nhìn đến không được tự nhiên, nhưng cũng chỉ quay mặt đi mà không nói gì, thứ nhất bởi vì Hạ Tuy vừa nhìn đã biết thân phận không tầm thường, thứ hai chủ yếu là vì tuy rằng Hạ Tuy nhìn bọn họ, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm thần bí, căn bản không giống say mê sắc đẹp của bọn họ mà muốn làm này làm kia.
Cũng có người nhận ra Hạ Tuy chính là Hạ nhị thiếu, gần đây còn xảy ra scandal với Giang tổng của giải trí Húc Dương, lần trước còn ôm một đứa trẻ hơn một tuổi nữa.
Đáng tiếc scandal vẫn có, nhưng Hạ nhị thiếu thì lại khiên tốn đến độ coi như không tồn tại, chỉ có vài nghệ sĩ của Húc Dương biết được hình như Hạ nhị thiếu và Giang tổng quả thật có gì đó.
Dù sao lần trước tổng công ty Húc Dương tổ chức tiệc tối, Hạ nhị thiếu còn làm bạn nam của Giang tổng, đi cùng Giang tổng hơn nửa buổi tiệc.
Nhưng mà không biết vì sao đạo diễn Mao và nhà làm phim căng thẳng như thế mà lại đứng bên cạnh Hạ nhị thiếu, Mao đạo không phải đã thông báo với bọn họ chuyện này có biện pháp giải quyết hay sao? Chính là Hạ nhị thiếu?
Trong lòng mọi người vẫn luôn nghi vấn, nhưng nhiều lắm cũng chỉ nhỏ giọng nói với người đại diện hay trợ lí của mình vài câu, nếu thật sự có thể giải quyết, mặc kệ là ai, bọn họ đều vô cùng cảm kích, có ai không yêu quý cái mạng nhỏ của mình đâu chứ?
"Hạ trưởng phòng, ngài xem! ?"
Nhà làm phim có chút nóng vội, lấy khăn tay căng thẳng lau mặt, kỳ thật đi theo Hạ trưởng phòng thì không cảm thấy nóng, mồ hôi cũng không có, chỉ là do tâm lý tác động thôi.
Vừa rồi trong điện thoại Mao đạo cũng đã nói qua tình huống của Hạ trưởng phòng và Văn phòng hỗ trợ xã hội cho nhà làm phim rõ, hai người coi như quen biết đã lâu, Mao đạo làm người thế nào nhà làm phim cũng hiểu, chắc chắn sẽ không gạt người.
Mao đạo có nói phương pháp này là do ông ta dựa vào quan hệ với Tề gia mới tìm được, thậm chí nói nếu chỗ này mà không có hi vọng thì bọn họ có thể nằm chờ chết được rồi.
Cách nói này khiến nhà làm phim khi đối mặt với Hạ Tuy lại càng căng thẳng hơn, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm gương mặt Hạ Tuy, chỉ sợ trên mặt đối phương lộ ra vẻ “bất đắc dĩ”, miệng nói ra lời “Xin lỗi” này kia các kiểu, giống như bản thân mình là bị cáo chờ nghe bị phán tử hình hay là vô tội được phóng thích vậy đó.
Hạ Tuy đảo mắt nhìn nhìn Hạ Dạ, lại nhìn thoáng qua người kia, để Hạ Dạ ẩn thân đi qua cẩn thận xem xét một chút.
Tạm thời những người đã đến đây đều giống như đạo diễn Mao vậy, khí của bản thân đều bị thâm nhiễm, trong đám người có một thanh niên trẻ tuổi có vẻ tình huống bị thâm nhiễm là nghiêm trọng nhất.
Hạ Tuy nghe thấy câu hỏi của nhà làm phim, cau mày mím môi, nhà làm phim nhìn thấy đầu ngón tay lại run rẩy bắt đầu lôi khăn tay ra lau trán.
"Chuyện này không chỉ đơn giản là chuyện của một cá nhân, trên người các vị đều có uế khí, lát nữa tôi sẽ thanh tẩy cho các vị, nếu không sẽ rất dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Mao đạo, thôn nhỏ trong núi kia có người dân cư trú không? Lúc trước ông chọn nơi đó là có nguyên nhân đặc biệt gì hay không?"
Nhà làm phim nghe thấy Hạ Tuy nói vậy nhất thời thở phào nhẹ nhõm, trên gương mặt mập mạp lộ ra nụ cười đầu tiên, có rất nhiều người quan hệ không tệ với nhà làm phim cũng cảm thấy có chút an ủi, biết chắc là tình hình cũng khả quan, nếu không thì nhà làm phim không thể cười được.
Đạo diễn Mao nghiêm túc nghĩ nghĩ, khẽ chau mày, "Nơi đó có người dân cứ trú, nhưng không nhiều lắm, đại đa số đều đến thành phố làm công, có điều bọn họ quả thật không xảy ra chuyện gì cả.
"
Trầm ngâm một chút, đạo diễn Mao lại tiếp tục nói, "Lúc trước chọn nơi đó là bởi vì ở đó có một ngôi miếu cổ, ngôi miếu đó tôi tìm thấy trên mạng, rất phù hợp với bối cảnh bộ phim của chúng tôi, nếu như có sẵn một ngôi miếu cổ đương nhiên càng tốt, như vậy vừa chân thật lại có cảm giác lịch sử lắng đọng lại.
Hơn nữa chỗ đó địa hình địa thế cũng tốt, cho nên mới chọn nơi đó.
"
Hạ Tuy gật đầu tỏ vẻ đã biết, thấy Hạ Dạ đã từ bên người thanh niên trẻ tuổi kia quay lại, Hạ Tuy liếc nhìn Hạ Dạ, không nói gì, tiếp tục chờ những người còn lại đến đủ.
Hạ Đông đã đối chiếu danh sách còn vài người chưa tới.
Gần đó có một phó đạo diễn râu quai nón đi đến một bên nhỏ giọng nhận điện thoại, gương mặt phơi nắng đen thui thất thời trắng bệch, miễn cưỡng bình tĩnh nói mấy câu, sau đó phó đạo diễn vội vàng đi tới, “Mao đạo, trong nhà diễn viên nữ số 2 Điền Băng Tuyết vừa rồi xảy ra sự cố cháy nổ nhà bếp nghiêm trọng, căn nhà cũng bị cháy hơn phân nữa, may mắn lúc ấy bên này chúng ta đang gọi điện cho cô ấy, cô ấy tạm thời từ nhà bếp ra ngoài nghe điện thoại mới tránh được một kiếp, bây giờ đang cho lời khai ở đồn cảnh sát.
”
Vừa rồi là người đại diện của Điền Băng Tuyết gọi tới, tuy giọng nói vẫn còn bình tĩnh, nhưng có thể nghe ra có bao nhiêu sợ hãi trong đó.
Đạo diễn Mao nghe xong cũng thót tim, nghĩ đến nếu bọn họ tìm Hạ trưởng phòng trễ một chút, hoặc là Hạ trưởng phòng dặn bọn họ thông báo cho mọi người chậm một chút, chẳng phải hôm nay diễn viên nữ số 2 liền xong đời rồi?
Nhà làm phim vừa mới hơi thả lỏng một chút nghe vậy cũng không lau mặt, trực tiếp bị dọa tới chân cũng run rẩy, đạo diễn Mao vội vẫy tay gọi hai người đến đỡ nhà làm phim ngồi xuống, bản thân mình đến hỏi phó đạo diễn, “Cậu có nói với cô ấy chưa, bảo bọn họ trực tiếp đến đây, nhanh một chút!”
Phó đạo vội nói mình đã dặn bọn họ, người đại diện cũng nhanh chóng xử lý sự việc bên kia, bản thân quyết định tự mình mang Điền Băng Tuyết đến đây.
Đạo diễn Mao đột nhiên nhớ ra cái gì đó, vội vàng hỏi Hạ Tuy, "Hạ trưởng phòng, cô ấy gặp chuyện như vậy, trên đường tới đây có thể hay không?"
Lời còn chưa nói hết, những ý tứ đã rõ ràng, phó đạo diễn cũng đổ mồ hôi lạnh.
Hạ Tuy ngẫm nghĩ, "Tôi cho người đi đón bọn họ, nói cho tôi bảng số xe, các người gọi điện thoại cho đối phương, nếu trong xe đột nhiên có cảm giác lạnh thì người đến đón bọn họ đã đến, nếu nghe được tiếng người nói chuyện nhưng không nhìn thấy người thì cũng đừng kinh hoảng, chỉ cần nghe theo là được.
"
Hạ Tuy nghe phó đạo diễn tra xét tin tức, một lát sau thì báo lại biển số xe của người đại diện của Điền Băng Tuyết, xoay người vào nhà một chuyến, tìm Hạ Dạ dặn dò chuyện này.
.
Chu Khải và Ô huynh đều ở lại Văn phòng hỗ trợ xã hội, Tiểu Hắc vẫn còn ở địa phủ sửa cầu chưa về, bây giờ chỉ còn Hạ Dạ có thể làm chuyện này.
May mắn bây giờ tu vi của Hạ Dạ tiến bộ không ít, dù là ban ngày cũng có thể đi ra ngoài, lúc cần thiết còn có thể trực tiếp lên tiếng giao tiếp cùng đối phương.
Nếu nữ diễn viên số 2 này đã từng xảy ra sự cố một lần, vậy thì uế khí trên người khẳng định vô cùng nghiêm trọng, nói không chừng trên đường đến đây sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Trên quốc lộ, chuyện ngoài ý muốn có thể xảy ra nhiều lắm.
Đạo diễn Mao và phó đạo diễn Râu quai nón kia liếc nhìn nhau, trong mắt đôi phương đều nhìn thấy được vẻ kinh hoảng, sau đó đồng loạt nuốt ngụm nước miếng.
Nhìn không thấy? Đột nhiên trở nên lạnh? Đó chính là thứ gì? Thật sự là "Người" đi đón nữ diễn viên số 2 của bọn họ?
Đội hình diễn viên của đoàn phim rất xịn xò, dù sao ai cũng biết đây là bộ phim cuối cùng của đạo diễn Mao, ông ấy cũng cố ý chọn đề tài này để giành giải thưởng, nam nữ diễn viên chính là ảnh đế ảnh hậu trẻ tuổi lại có kỹ thuật diễn là lưu lượng hàng đầu, những diễn viên phụ cũng là những người có tên tuổi.
Ảnh đế là một người hơn ba mươi tuổi, thoạt nhìn rất chính chắn, ảnh hậu vừa hay chính là người của công ty Húc Dương, xem như là sư muội đồng môn của Tiêu ảnh hậu, nhìn thấy Hạ Tuy tạm thời đã bớt bận rộn, lại vừa đi tới phía trước, nữ chính Tư Nhụy cười đứng lên, chủ động chào hỏi Hạ Tuy, “Hạ trưởng phòng, không nghĩ tới cuối cùng người tiếp nhận vụ này chính là ngài, như vậy tôi cũng yên tâm.
”
Nói là yên tâm, kỳ thật cũng ngầm có ý thăm dò, muốn nhìn xem Hạ Tuy thật sự có thể giúp bọn họ thoát khỏi vận rủi tử vong hay không.
Có điều Tư Nhụy nói lời này cũng có chút căn cứ, lúc trước Tiêu ảnh hậu và Triệu Manh Manh trong công ty xảy ra chuyện, nghe nói cũng là chuyện bất thường, cuối cùng chính là nhờ vị Hạ trưởng phòng này ra tay giải quyết.
Trí nhớ của Hạ Tuy không tệ, huống chi Tư Nhụy còn là nhóm cây rụng tiền số 4 số 5 trong miệng Giang Húc, Hạ Tuy muốn không nhớ kỹ cũng khó.
Nhìn thấy Tư Nhụy, Hạ Tuy liền nhịn không được nhớ tới cách nói “nhóm cây rụng tiền số 4” trong miệng Giang Húc, trên mặt nhịn không được lộ ra nụ cười, thái độ cũng ôn hòa hơn bình thường gật đầu với đối phương, thậm chí còn trấn an một câu, “Yên tâm đi.
”
Tư Nhụy được sủng mà kinh, vừa rồi nhìn thấy thái độ của Hạ Tuy đối với đạo diễn Mao và nhà làm phim, quả thực thái độ của Hạ Tuy đối với cô ta có thể nói là thân thiết.
Nếu không có Giang tổng, Tư Nhụy đã cho rằng là do sắc đẹp của mình lay động đối phương, đương nhiên giả thiết này không tồn tại, đối